“Tan họp, Vương Đại Lực, ngươi ở lại đi.” Tô Định Bắc nhìn hắn: “Ta không chắc vật này cho lắm. Ngươi theo ta đi gặp một người.”
Nghe xong, Vương Đại Lực kích động đến cơ thể run lên. Hắn biết giám đốc Tô nói đến ai, chỉ có thể là người ở tầng cao nhất.
Người cầm lái chân chính của tập đoàn Cẩm Tú, Tô Bình Nam.
Chỉ cần có thể gây ấn tượng với Tô Bình Nam, hắn sẽ tiến vào cao tầng Cẩm Tú. Nhân sinh của hắn sẽ là một con đường bằng phẳng. Hơn nữa hắn rất tin tưởng vào phán đoán của mình đối với điện thoại không dây, đây là cơ hội lớn nhất từ lúc hắn chào đời đến nay.
…
“Nữ nhân mà ngươi nhắc đến quả thật không đơn giản.” Cùng lúc đó, Tô Bình Nam ném cho Lục Viễn một chồng tư liệu.
“Đây là cái gì?”
Mở cái túi, Lục Viễn lôi ra một chồng tài liệu dày cộm, có chút nghi ngờ hỏi.
“Ghi chép về Tần Tử Khâm.”
Tô Bình Nam vừa cười vừa nói: “Một nữ nhân tự tin như vậy, lại còn dạy môn tài chính, ta đã tìm người điều tra tài sản của nàng.”
“Nàng không thiếu tiền. Đây đều là do nàng đầu tư kiếm được. Hơn nữa, ta còn phát hiện một chuyện rất thú vị.” Giọng điệu của Tô Bình Nam có chút ngưỡng mộ: “Khởi đầu chỉ với năm mươi ngàn nhân dân tệ. Chỉ trong một năm rưỡi, nàng đã kiếm được gấp ba mươi lần.”
“Không tầm thường.”
Lục Viễn hơi choáng váng đầu óc: “Tại sao còn có tiếng Anh?”
“Nàng kinh doanh ngoại hối.”
Ánh mắt Tô Bình Nam hiện lên ánh sáng: “Ta đã gửi thứ này cho Dương Viễn Hàng. Hắn thừa nhận ý thức về chính sách tài chính của nữ giáo sư này là người duy nhất hắn từng thấy trong đời.”
Còn có một số chuyện Tô Bình Nam chưa nói với Lục Viễn. Hắn biết năm 1997 càng ngày càng gần, tập đoàn Cẩm Tú làm sao có thể bỏ qua bữa thịnh yến vốn thuộc về mình chứ.
“Có một số việc, chúng ta phải là nhân vật chính, như vậy mới có thể tối đa hóa lợi ích.” Tô Bình Nam châm một điếu xì gà, nói điều gì đó mà Lục Viễn không tài nào đoán ra được.
…
Sau khi Vương Đại Lực bước ra khỏi phòng Tô Bình Nam, cảm xúc vẫn còn hoảng hốt.
Trăm nghe không bằng một thấy. Hắn nghe được không ít lời đồn về Tô Bình Nam từ những người khác. Trong thâm tâm hắn luôn cho rằng Tô Bình Nam là loại bạo chúa địa phương có tính cách mạnh mẽ, tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạt. Kết quả, cuộc gặp gỡ này đã hoàn toàn bị lật đổ ấn tượng ban đầu của hắn.
Bình tĩnh, có chút sâu không lường được.
Đây chính là ấn tượng của Vương Đại Lực. Không có gì ngạc nhiên khi Tô Bình Nam có thể phát triển tập đoàn Cẩm Tú lên một tầm cao như vậy. Quả nhiên có chỗ hơn người. Vương Đại Lực hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục ánh mắt và đại cục của Tô Bình Nam.
Sau khi nghe hắn phân tích, Tô Bình Nam từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ gọi điện thoại, sau vài câu nói, sự việc bước đầu đã được giải quyết ổn thỏa.
Tô Bình Nam chỉ vào điểm cốt lõi trong vấn đề của Vương Đại Lực: “Dựa theo những gì ngươi nói, loại công nghệ điện thoại này nên thuộc về phần mở rộng của điện thoại cố định. Nếu ngươi muốn thay thế nó cho điện thoại di động giá rẻ, mấu chốt của vấn đề là phân khúc đầu số thuộc về bộ phận nào.”
Điều này khiến Vương Đại Lực hơi bất ngờ, hắn nghĩ rằng Tô Bình Nam sẽ trưng cầu ý kiến một loạt những thiếu sót mà hắn đã nói, không nghĩ đến đối phương lại không để ý.
“Đúng vậy, Tô tổng.”
Vương Đại Lực cũng đã cân nhắc qua vấn đề này: “Công nghệ này ban đầu chỉ gắn với điện thoại cố định và phạm vi là ba trăm mét, nhưng ta đã hỏi những người trong bộ phận kỹ thuật, không khó để cải thiện khoảng cách. Cái khó là nếu chúng ta phải sử dụng các công tắc của bộ phận truyền thông sau khi chúng ta thực hiện nó, liệu bên kia có đồng ý hay không, và liệu nó có là chìa khóa có thể trở nên lớn hơn và mạnh hơn hay không.”
Tô Bình Nam im lặng mấy phút rồi cầm điện thoại lên.
Cũng không biết hắn gọi điện thoại cho ai, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong những lời nói khiến Vương Đại Lực vốn đã cẩn trọng lại càng không dám thở mạnh.
“Ngươi có quen biết ai ở bộ Công nghiệp và Công nghệ Thông tin không? Ta không chắc về một số điều và ta cần sự giúp đỡ của ngươi.” Tô Bình Nam nói thẳng. Vương Đại Lực có thể nhìn ra được người mà hắn nói chuyện hẳn có quan hệ không bình thường.
“Có một dự án, ta sẽ cho người mang thông tin cho ngươi, lợi nhuận thu được lớn hơn nhiều so với việc ngươi dựa vào ta mà kinh doanh ở bên kia. Làm sao chọn, phải dựa vào ngươi rồi.”
“Được, vậy ta sẽ trực tiếp gặp mặt nói chuyện.”
Đối phương cũng không biết nói thứ gì, Tô Bình Nam mỉm cười cúp điện thoại.
“Trong một giai đoạn đặc biệt và trong một môi trường cụ thể, điều này có tiềm năng rất lớn. Khó khăn của việc thực hiện nó không nằm ở công nghệ, mà là ở chính sách.”
Tô Bình Nam cúp điện thoại: “Định Bắc, chuyện này giao cho ngươi. Nhất định phải nắm được kỹ thuật Đông Doanh trong tay. Cứ làm thoải mái. Về phần chính sách, tập đoàn sẽ xử lý tốt.”
Tô Định Bắc gật đầu.
Tô Bình Nam đứng dậy, thân mật vỗ vai Vương Đại Lực: “Vất vả rồi.”
“Tô tổng khách sáo quá.”
Vương Đại Lực ấp úng trả lời. Hắn có chút không thích ứng với việc Tô Bình Nam lễ ngộ như vậy.
“Hãy cố gắng làm việc, Cẩm Tú sẽ không bạc đãi ngươi.”
…
Ngày hôm sau sau buổi nói chuyện, tiền lương của Vương Đại Lực tăng gấp ba. Một chiếc Santana mới tinh được sang tên cho hắn. Bất tri bất giác, Vương Đại Lực đã trở thành đối tượng hâm mộ của hơn mười ngàn nhân viên bán hàng của tập đoàn Cẩm Tú.
“Chuyện này đừng lấy danh nghĩa Cẩm Tú để làm.”
Sau khi Vương Đại Lực rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tô Định Bắc và Tô Bình Nam: “Gần đây có một người cho ta một linh cảm. Vốn liếng mới là vương đạo. Ta sẽ đăng ký công ty mới ở thung lũng Silicon Tinh Điều quốc, đóng gói nó thành một doanh nghiệp công nghệ cao.”