“Vì sao?”
Tô Định Bắc hỏi.
“Những hạn chế của loại công nghệ điện thoại này khiến nó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, nhưng nó có thể được khoác lên mình tấm áo công nghệ cao ở thị trường Tinh Điều quốc.” Tô Bình Nam cũng không che giấu suy nghĩ thật sự của mình: “Ta có cảm giác nhất định nó sẽ hot. Có công trạng, gặp lại kể chuyện xưa, chúng ta có thể kiếm được tiền từ những quỷ lão kia.”
Tô Bình Nam biết rõ quỹ đạo của điện thoại thông minh ở các thế hệ sau, hắn không định thay đổi mà chỉ định làm lại tất cả theo cách của cánh mày râu, điểm khác biệt duy nhất là hắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền ở thị trường cao nhất.
Nhưng làm như vậy chắc chắn sẽ khơi dậy sự bất mãn mạnh mẽ của các quỷ lão, vì vậy Tô Bình Nam quyết định bắt đầu lại từ con số không.
“Được, ta không có ý kiến.”
Tô Định Bắc phản ứng rất nhanh, mỉm cười gật đầu.
…
“Làm ăn lớn?”
Bên kia, Mạnh Tĩnh Tuyết biết Tô Bình Nam không phải là người thích nói bừa. Với quy mô của tập đoàn Cẩm Tú hiện nay, có thể được hắn gọi là làm ăn lớn, nhất định sẽ không nhỏ.
“Đây là đang muốn dùng lợi nhuận của việc kinh doanh này để khiến ta từ bỏ vụ đánh cược sao?” Mạnh đại tiểu thư nhìn dung nhan xinh đẹp của mình qua gương, mỉm cười nói: “Ta đã chọn ngươi, ngươi ở đâu ta sẽ ở đó, ngươi chạy không thoát đâu.”
…
Ông chủ Ngưu làm chuyện gì cũng đều uể oải, không có tinh thần, nhưng lần này hắn lại chịu khó như con ong mật.
Chỉ là con ong mật này hơi mập một chút.
Hắn đang rất gấp. Lần này, tin tức chỉnh đốn đã truyền đi rất nhiều, văn kiện hội nhập cụ thể vừa được tung ra đã khiến mọi người chấn động. Mọi người đều đã đánh giá thấp quyết tâm của chính quyền.
Hiện tại, Ngưu mập may mắn có được sự hậu thuẫn mạnh mẽ của tập đoàn Cẩm Tú. Bởi vì căn cứ theo quy tắc chi tiết, đây sẽ là một cuộc cải tổ hoàn toàn.
Văn bản ban hành nêu rõ Tấn Châu sẽ tích hợp đầy đủ các nguồn tài nguyên than đá, thông qua việc mua lại và sáp nhập các doanh nghiệp than đá lớn của nhà nước theo hình thức thôn tính, số lượng mỏ trong toàn bộ khu vực Tây Sơn sẽ giảm xuống còn một ngàn mỏ, quy mô của các doanh nghiệp than đá không được thấp hơn ba triệu tấn một năm và sản lượng than đá của một mỏ không được dưới chín trăm ngàn tấn một năm.
Đây vẫn chưa phải là kết thúc, có lẽ vì quá nhiều tai nạn khai thác xảy ra khiến cho bên trên không thể nhịn được nữa. Có một quy tắc cứng nhắc ở cuối tài liệu yêu cầu tất cả các mỏ sản xuất phải thực hiện khai thác cơ giới hóa.
Ông chủ Ngưu Quảng Phát có bảy quặng mỏ, được xem là chủ mỏ hàng đầu trong tỉnh. Nhưng sau khi phân tích xong, hắn cảm thấy mình thật sự đang rất nguy hiểm.
Bởi vì chỉ có một ngàn mỏ được phép tồn tại, như vậy hắn nhất định phải chen chân vào bảy danh ngạch công ty năng lượng lớn. Ngoại trừ tập đoàn Thần Hoa, hắn phải cạnh tranh với tất cả ông trùm còn lại. Nếu không, điều duy nhất chờ đợi ông chủ Ngưu chính là bị mua lại hoặc bị bán.
Ý nghĩ này khiến ông chủ Ngưu không rét mà run. Đám người đó không có ai là đèn cạn dầu cả. Không phải hắn không có suy nghĩ muốn đánh trống lui quân nhưng sau khi nghe ngóng giá cả, hắn lập tức nóng lên.
Giá thị trường của một mỏ năm ngàn calo nhiệt lượng với sản lượng chín trăm nghìn tấn hàng năm là bao nhiêu?
Mười bảy tỷ.
Nhưng giá mà công ty Đầu tư Tấn Châu đưa ra cho 51% cổ phần là một trăm ba mươi triệu.
Đấy là chưa kể một khi trở thành cổ đông, ngươi không những không có quyền kinh doanh, ngay cả quyền quản lý cũng không có. Nói cách khác, lợi nhuận được chia theo cổ phần, về bản thân, cứ bình thản đi.
Không bán?
Ha ha, khi kiểm tra một số thứ, ngươi có chắc chắn rằng ai trong số các ông chủ mỏ trong sạch?
“Khủng hoảng lớn đi kèm với lợi nhuận lớn.”
Một câu của Tô Bình Nam trong điện thoại khiến cho ông chủ Ngưu chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi rất nhiều như tìm được cọng cỏ cứu mạng. Sau khi thu xếp xong người bên dưới, hắn lo lắng chạy về Thiên Nam.
...
Ông chủ Ngưu gấp lên như kiến bò chảo nóng. Nhưng khi hắn chạy đến tòa nhà Cẩm Tú, hắn lại không gặp Tô Bình Nam.
“Lão đại, bây giờ ngươi đến trường đại học để làm gì?” Nghe Tô Bình Nam nói hắn đang ở học viện Kinh tế - Tài chính, ông chủ Ngưu không khỏi cảm thấy mờ mịt.
“Nghe giảng bài.”
Câu trả lời của Tô Bình Nam khiến cho ông chủ Ngưu không phản bác được: “Ngươi có muốn đến nghe hay không? Rất thú vị đấy.”
Vì cọng cỏ cứu mạng, Ngưu Quảng Phát cắn răng nói: “Chỉ vị trí cho ta.”
…
“Vãn Tình, ngươi nhìn bên kia kìa.”
Vài phút trước giờ học, ngay cạnh cửa giảng đường đã kín chỗ, một nữ sinh với mái tóc xõa mặc áo lông màu trắng vỗ nhẹ vào người bạn đang lau ghế bên cạnh.
“Sao vậy?” Lâm Vãn Tình ngẩng đầu hỏi.
“Hai người đó chắc chắn không phải là sinh viên, nhất định bọn hắn đến để ngắm Tần lão sư. Ngươi không phải luôn thích những thứ suy luận logic sao? Đoán xem rốt cuộc bọn hắn đến làm gì. Đoán đúng ta sẽ giúp ngươi lấy nước nóng một tuần lễ.”
“Được.”
Lâm Vãn Tình không phải đẹp theo nghĩa khắt khe, gò má cao nhưng lại có một đôi mắt vô cùng quyến rũ. Chính vẻ đẹp quái dị này khiến nàng có rất nhiều người theo đuổi. Nàng tràn đầy tự tin nhìn theo hướng ngón tay bạn học chỉ.
Lâm Vãn Tình lập tức hiểu ra vì sao bạn của mình lại nói hai người kia không phải sinh viên.
Khí chất không giống.
Trong tiếng ồn ào huyên náo của phòng học, hai người vẫn ngồi thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, trong đó tản ra hơi thở cường hãn.
“Ồ?” Lâm Vãn Tình cảm thấy thích thú.
Quần áo khá bình thường, dưới cái nhìn của nàng, thậm chí cách ăn mặc của thanh niên ngồi đầu còn có chút lỗi thời. Bởi vì trong đám thanh niên bây giờ, hiếm thấy có người mặc loại áo khoác len xanh quân đội như thế này.