Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 666 - Chương 666: Bị Phát Hiện Rồi

Chương 666: Bị phát hiện rồi Chương 666: Bị phát hiện rồi

“Có nhìn ra không?”

Tiểu Tuyết cười hỏi: “Tần lão sư sắp đến rồi, thời gian cũng không còn nhiều.”

Lâm Vãn Tình phớt lờ bạn học của mình. Ánh mắt của nàng rơi vào tay của hai người kia. Móng tay của cả hai được cắt tỉa rất sạch sẽ, nhưng nàng nhận ra chiếc đồng hồ mà thanh niên ngồi sau đang đeo.

“Dòng Rolex Cellini phiên bản giới hạn đắt nhất có dây đeo tay bằng vàng, giá bằng cả một căn nhà.”

“Bọn hắn rất giàu.”

Lâm Vãn Tình nhỏ giọng thì thầm một câu: “Phải nói là vô cùng giàu.”

Tiểu Tuyết gật đầu. Bạn của nàng có vốn liếng để nàng tin. Có thể khiến Lâm Vãn Tình nói là giàu, người đó chắc chắn rất giàu.

“Còn nữa, năng lực vật lộn của bọn hắn rất mạnh.”

Ánh mắt Lâm Vãn Tình nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của Tô Bình Nam. Nàng đã từng nhìn thấy trên người một cận vệ của ba nàng, khớp xương thô to, hiện đầy vết chai do đánh nhau.

“Ồ?”

Bạn học của nàng không biết vì sao hai điểm đặc biệt không hợp nhau này lại xuất hiện trên người hai người kia.

“Để nghe một tiết thử xem có mơ hồ như ngươi đã nói không.” Tô Bình Nam không biết trong lớp đang có hai nữ sinh viên đánh giá bọn hắn, cười nói với Lục Viễn.

Vốn dĩ Tô Bình Nam không có suy nghĩ này, nhưng Lục Viễn đánh giá cao những bài giảng của Tần Tử Khâm, điều này khiến hắn thay đổi quyết định. Hắn từ chối đám người chủ nhiệm Lưu của học viện Kinh tế - Tài chính đi theo, muốn giả bộ làm sinh viên đến phòng học để nghe.

Chưa kể, không khí thanh xuân trong lớp học khiến Tô Bình Nam cảm thấy có chút gì đó mới lạ, đồng thời cũng có chút thư thái.

Tần Tử Khâm luôn đúng giờ. Khi tiếng chuông giờ học vang lên, nàng đã đẩy cửa bước vào giảng đường.

Khác với lần trước, lần này Tần Tử Khâm ngay từ ban đầu đã nhìn thấy Lục Viễn ngồi ở một góc hẻo lánh, đồng thời phân tích được người bên cạnh Lục Viễn là ai.

Tô Bình Nam?

Tần Tử Khâm cực kỳ kinh ngạc. Tối thiểu nhất trong chớp nhoáng này, người luôn mang đến cho người ta khí chất thanh nhã như nàng lại có chút thất thần. Điều này khiến cho một số sinh viên bên dưới phải ngạc nhiên.

Người nào mà không biết giáo viên mỹ nữ ngay cả Thái Sơn sập xuống cũng không bao giờ đổi sắc, gương mặt lúc nào cũng ung dung bình tĩnh. Tại sao hôm nay nàng lại như vậy?

“Tần lão sư và hai người kia nhất định có chuyện cũ.”

Lâm Vãn Tình có chút nhiều chuyện. Nàng nhìn ra sự thất thần của Tần lão sư chỉ xuất hiện sau khi nhìn thấy hai người kia.

Tần Tử Khâm từ chối Lục Viễn nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu rõ tập đoàn Cẩm Tú. Ngược lại, nàng đã nghiên cứu không ít về tập đoàn này.

Sau khi từ nước ngoài trở về Thiên Nam, nàng cảm nhận được sự thay đổi nhanh chóng của đất nước, điều khiến nàng ngạc nhiên nhất trong giới kinh doanh Thiên Nam là sự nổi lên của một tập đoàn tên là Cẩm Tú.

Ban đầu, Tần Tử Khâm cho rằng một tập đoàn kinh doanh vượt ngành nghề như vậy nhất định có bối cảnh chính trị rất cường đại. Bởi vì trong xã hội Hạ quốc hiện tại, một doanh nghiệp có thể tồn tại và phát triển trong bối cảnh cải cách bất động sản và doanh nghiệp quốc doanh, nếu không có quan hệ và chỗ dựa thì làm sao có thể phong sinh thủy khởi như vậy.

Nhưng thời gian Tần Tử Khâm ở Thiên Đô càng lâu, nghe được tin đồn liên quan đến tập đoàn Cẩm Tú cũng càng nhiều, nàng lại càng cảm thấy kinh ngạc.

Người đứng đầu tập đoàn kinh doanh đa ngành nghề này lại là một thanh niên còn chưa học xong cấp ba bước ra từ nông thôn? Không thể nào.

Sau khi giật mình, trong thời gian rảnh rỗi, nàng đã phân tích mô hình kinh doanh của tập đoàn Cẩm Tú. Đương nhiên, những phân tích này chỉ là bản năng nghề nghiệp của nàng, cũng không nghiên cứu quá sâu về nó. Hầu hết chúng chỉ là suy đoán dựa trên một số nghiệp vụ hành vi của tập đoàn Cẩm Tú mà thôi.

Một doanh nghiệp ưu tú, ánh mắt lâu dài, thủ đoạn cao minh, kỳ tài ngút trời.

Đây chính là đánh giá sơ bộ của Tần Tử Khâm về Tô Bình Nam. Đối với những lời đồn liên quan đến Tô Bình Nam tâm ngoan thủ lạt, hoàng đế Thiên Nam khiến nàng khịt mũi coi thường, hoàn toàn không tin.

Nàng cho rằng người có hành vi tàn nhẫn trong thương nghiệp sẽ không bao giờ làm được như thế.

“Lên lớp.”

Tần Tử Khâm rất nhanh trở về trạng thái bình thường. Nàng gật đầu với những người bên dưới: “Hôm nay chúng ta không học nội dung trong sách giáo khoa.”

Ánh mắt của nàng khẽ quét qua một góc hẻo lánh: “Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết sự khác biệt giữa những gì ta nghĩ về kinh doanh và đầu tư.”

“Bị phát hiện rồi.”

Tô Bình Nam mỉm cười, quay sang nói với Lục Viễn: “Xem ra người ta nhớ kỹ ngươi, hơn nữa còn nhận ra ta.”

Hắn nhìn thấy rõ ràng sự thất thần của nữ nhân kia. Hơn nữa, nội dung giảng dạy hôm nay rõ ràng là có ý riêng.

"Trước tiên ta sẽ kể cho các ngươi một câu chuyện."

Giọng nói của Tần Tử Khâm vẫn tiếp tục vang lên: "Có một xí nghiệp do hai vợ chồng bỏ vốn một nghìn vạn, có mấy trăm nhân viên. Bọn hắn vất vả làm sản phẩm, kết quả là đến cuối năm kết toán chỉ lãi mấy chục vạn."

"Vợ hắn cũng lấy một nghìn vạn đi đầu tư, mua cổ phiếu, đầu tư mạo hiểm, kinh doanh ngoại hối. Kết quả là lật ngược tình thế chỉ trong một khoảng thời gian ngắn."

Mọi người dưới bục giảng im lặng, có người cười khẽ.

"Đừng cười, đây là một ví dụ có thật ở Tinh Điều quốc." Nữ nhân trở nên nghiêm túc: "Hệ thống tài chính phương Tây chắc chắn sẽ tiến vào Hạ quốc, mà ta cho rằng tác dụng lớn nhất của phương tiện tài chính là tập trung tài phú của toàn xã hội vào tay một nhóm nhỏ."

"Nói cách khác, người làm tài chính dựa vào suy nghĩ là có thể kiếm được tài phú khổng lồ, trong khi người đổ mồ hôi sôi nước mắt chỉ có thể kiếm được đồng lương ít ỏi."

Tần Tử Khâm xòe hai tay: "Có phải rất bất công không?"

Nữ nhân mỉm cười: "Nhưng điều nực cười là ta đứng ở đây, dám nói ra điều này chủ yếu là vì ta cũng đang chơi tài chính, hơn nữa thành tích không tệ."

Bình Luận (0)
Comment