Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 667 - Chương 667: Trốn Tiết

Chương 667: Trốn tiết Chương 667: Trốn tiết

Bốp bốp! Tô Bình Nam mỉm cười vỗ tay đầu tiên. Hắn cảm thấy nữ nhân này cực kỳ thú vị. Nhất thời dưới bục giảng vang lên một tràng pháo tay dành cho sự thẳng thắn của Tần Tử Khâm, bầu không khí trong lớp học hết sức sôi động.

Nữ nhân thoáng nhìn Tô Bình Nam, sau đó xoay người viết hai chữ "Cẩm Tú" lên bảng đen.

Nàng tiện tay ném phấn xuống bục giảng rồi nói: "Mọi người đều học ở Thiên Đô, thiết nghĩ không xa lạ gì với cái tên này."

Tất cả mọi người đều gật đầu. Nữ nhân liếc sang thì thấy Tô Bình Nam cũng giả bộ gật đầu theo. Nhất thời nàng hơi buồn cười.

Lần đầu tiên gặp mặt, nam nhân này mang lại cho Tần Tử Khâm cảm giác rất vi diệu, không thể diễn tả thành lời. Vầng hào quang bên ngoài càng tăng thêm sức hấp dẫn cho Tô Bình Nam. Tần Tử Khâm không còn trẻ nhưng vẫn độc thân, nguyên nhân là do nàng rất kén chọn, thà thiếu chứ không ẩu.

Nam nhân này có gương mặt góc cạnh, khí chất phi phàm, dù chỉ ngồi im ở đó cũng mang lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Sau khi nàng viết xong hai chữ Cẩm Tú, dưới bục giảng rất sôi nổi. Đây là lần đầu tiên đám sinh viên này thấy giảng viên lấy tập đoàn Cẩm Tú làm ví dụ trong tiết học, tức thì ai nấy đều chờ mong vị giảng viên xinh đẹp thốt ra câu nói kinh người này có quan điểm gì đặc biệt.

"Ở Thiên Đô có rất nhiều xí nghiệp lớn, tại sao ta lại muốn nói tới tập đoàn Cẩm Tú?" Tần Tử Khâm đặt câu hỏi.

Nàng tùy tiện gọi mấy sinh viên giơ tay, đáp án rất đa dạng.

Có người nói là vì quy mô, cũng có người trả lời là do tốc độ phất lên và vị thế độc quyền trong ngành. Thậm chí có nữ sinh đỏ mặt nói rằng bởi vì người cầm lái tập đoàn Cẩm Tú.

Tần Tử Khâm lắc đầu, mỉm cười đưa ra đáp án của mình: "Chủ yếu là bởi vì tính thuần túy, tập đoàn Cẩm Tú là một xí nghiệp."

"Ở Hạ quốc, người lãnh đạo xí nghiệp quốc doanh tự định vị mình là cán bộ nhà nước, tiếp theo mới là thương nhân. Điều này không tốt."

Tần Tử Khâm bày tỏ quan điểm của mình rồi mới nói tiếp: "Tập đoàn Cẩm Tú là một tập đoàn lớn đa ngành, thực lực rất hùng hậu. Như vậy vấn đề tới rồi, khi thời kỳ phát triển cao độ qua đi, tập đoàn Cẩm Tú có nên đầu tư hay không?"

"Không có đáp án tiêu chuẩn."

Lần này Tần Tử Khâm không đặt câu hỏi, mà chủ động nói ra suy nghĩ của mình: "Từ bố cục và sự phát triển của tập đoàn Cẩm Tú có thể thấy khứu giác thương nghiệp của tập đoàn này rất nhạy bén, hơn nữa tất cả đều là ngành nghề tiềm năng đã cắm rễ và đang phát triển. Nhưng ta cho rằng tập đoàn Cẩm Tú không nên động vào ngành đầu tư."

"Bởi vì ta là người Hạ quốc, ta hi vọng Hạ quốc, đặc biệt là Thiên Đô có thể xuất hiện một doanh nghiệp khổng lồ. Tập đoàn Cẩm Tú có tiềm năng này. Tại sao ta lại nói như vậy? Không phải vì sản phẩm chăm sóc sức khỏe, cũng không phải vì bất động sản, mà là vì cái này."

Nữ nhân vừa nói vừa lấy ra một chiếc điện thoại di động nắp trượt màu đỏ hoa hồng.

Mate Cẩm Tú, phiên bản dành cho nữ giới.

Sinh viên dưới bục giảng ồ lên. Hiện tại điện thoại di động vẫn là xa xỉ phẩm, nhất là loại điện thoại nắp trượt của Cẩm Tú, giá cả đắt đỏ...

Nữ nhân nói rất nhiều, cuối cùng chốt lại một câu.

"Là một công ty khổng lồ nhất định phải có sản phẩm vượt bậc. Sức sống của một công ty có kỹ thuật riêng và sản phẩm riêng chắc chắn lâu dài hơn công ty kiếm tiền từ thị trường tài chính rất nhiều."

Tô Bình Nam nhìn Tần Tử Khâm trên bục giảng, lắc đầu nói với Lục Viễn: "Nhìn ra chưa? Một thiên tài kiếm tiền dựa vào việc phân tích chính sách và xu hướng của thị trường tài chính ngoại hối lại có lý tưởng phát triển công thương nghiệp trong nước."

Lục Viễn ngơ ngác, có thể nói hắn chẳng biết gì về sự phát triển của doanh nghiệp.

"Nàng không hiểu Cẩm Tú, cũng không hiểu ta. Có một số việc nàng cho là hiển nhiên. Sau tiết học ngươi đưa cái này cho nàng, nói với nàng rằng buổi tối có thời gian thì đến đường Thanh Lương đi dạo một vòng, ắt sẽ hiểu hết tất cả."

Tô Bình Nam bình tĩnh nói xong, đặt một tấm danh thiếp màu đen lên bàn học rồi đứng dậy đi ra ngoài bằng lối cửa sau.

"Đường Thanh Lương?"

Lục Viễn ngạc nhiên. Đó là khu vực hắc ám nhất Thiên Đô, ngư long hỗn loạn, tối tăm không có ánh sáng mặt trời. Lão đại bảo một nữ tiến sĩ từng du học đến đó làm gì?

Nhưng trước giờ Lục Viễn không hỏi nhiều, lập tức khom lưng gật đầu, sau đó nhìn tấm danh thiếp mà Tô Bình Nam để lại.

Hắn biết tấm danh thiếp này, bởi vì Ngưu Quảng Phát cũng có một tấm.

Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh - Tô Bình Nam.

"Hai mươi chín lần."

Lâm Vãn Tình đếm số lần Tần lão sư nhìn về phía góc của hai nam nhân kia, nhất là khi giảng về tập đoàn Cẩm Tú thì tần suất cực cao.

"Không đúng."

Nữ hài nhạy bén phát hiện ra một vấn đề: "Lẽ nào hai người này liên quan đến tập đoàn Cẩm Tú nổi tiếng như cồn?"

Nàng nhìn thấy một trong hai nam nhân đứng dậy, thong dong rời đi. Đột nhiên hình ảnh trên báo trùng khớp với gương mặt như dao đẽo của nam nhân này. Lâm Vãn Tình không thể tin được, đôi mắt quyến rũ trợn to.

"Tô... Tô... Tô Bình Nam?"

Tiểu Tuyết quay sang đánh bạn mình: "Gào gì thế? Ai mà chẳng biết boss tổng của tập đoàn Cẩm Tú là Tô Bình Nam."

"Không có gì."

Lâm Vãn Tình không nói ra suy đoán của mình. Nàng lắc đầu, bất chợt nói: "Bụng ta hơi khó chịu, lát nữa ngươi cầm đồ giúp ta nhé!"

Dứt lời Lâm Vãn Tình phớt lờ sự truy hỏi của Tiểu Tuyết, đứng dậy khom người đuổi theo ra ngoài. Thậm chí nàng còn không thèm nghĩ tại sao mình lại ma xui quỷ khiến trốn tiết lần đầu tiên trong đời...

Bình Luận (0)
Comment