Thật ra Lâm Vãn Tình đuổi theo Tô Bình Nam ra ngoài hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Chính bản thân nàng cũng không biết tại sao đột nhiên lại nóng đầu đi theo.
Hàng tùng trong trường vẫn còn đọng tuyết, nam nhân lững thững cất bước trong không khí se lạnh, nữ hài cứ thế theo sát.
Hình như giữa chừng nam nhân có nghiêng người liếc nhìn Lâm Vãn Tình một cái, nhưng nàng không chắc có phải đối phương nhìn mình không. Có điều thấy Tô Bình Nam không để ý, nàng vẫn ngây ngốc đi theo.
"Nhất định là do tò mò."
Có lẽ ấn tượng đầu tiên khi mình vừa đến Thiên Đô liên quan đến một số tin đồn về Tô Bình Nam. Nữ hài tự tìm cho mình một lời giải thích.
…
Ngược dòng thời gian về lúc nữ hài mới đến Thiên Đô.
"Đây là Triệu thúc thúc của ngươi." Lâm Viện Triều là ba của Lâm Vãn Tình trịnh trọng nói.
Nữ hài vừa mới xuống xe chào hỏi một nam nhân trung niên hơi gầy gò.
Ba nàng rất sùng bái người bạn này, nghe nói ở Thiên Đô người này rất có thế lực, về sau cũng chứng thực điểm này.
Bắt đầu từ lúc báo danh, Lâm Vãn Tình chỉ lộ mặt một lần, mọi chuyện còn lại đều do Triệu thúc thúc gọi điện sắp xếp đâu ra đấy. Phải biết rằng mặc dù đại học Kinh tế - Tài chính Thiên Nam không phải ngôi trường hàng đầu, nhưng cũng là trường đại học nổi tiếng, có thể làm được như vậy thì quả thật thế lực không nhỏ.
Tên Lâm Vãn Tình có vẻ văn nghệ, song nàng không phải kiểu con gái ngoan ngoãn, ngược lại nàng vừa thông minh tinh quái vừa quậy phá. Đây cũng là nguyên nhân Lâm phụ không muốn cho nàng đi học quá xa. Nàng học tại đại học Kinh tế - Tài chính là lựa chọn của Lâm phụ.
Triệu thúc thúc chọn một hội sở cao cấp tên là Cẩm Tú Sơn Trang để tiếp đãi ba con Lâm gia. Trong bữa cơm, giữa chừng Lâm Viện Triều lại trịnh trọng nhờ vả người bạn cũ của mình chăm sóc nữ nhi một lần nữa.
"Ngươi đó."
Triệu thúc thúc chỉ vào Lâm Viện Triều, mỉm cười gật đầu: "Không nhìn ra lão Lâm ngươi lại là người ba cưng chiều bảo bọc con gái hết mực. Thiên Đô không giống Hoành Châu các ngươi, ngươi nghĩ nhiều rồi, chất nữ ở đây ngươi cứ yên tâm."
Nhà của Lâm Vãn Tình ở Hoành Châu.
Vào những năm tám mươi Lâm Viện Triều đã ra biển làm ăn, dần dà việc làm ăn càng ngày càng lớn. Rất nhiều trải nghiệm trong quãng thời gian đó và những điều hắn mắt thấy tai nghe dạo gần đây khiến hắn sợ hãi. Đây cũng là nguyên nhân Lâm phụ lo lắng cho con gái như vậy. Từ nhỏ con gái đã là bảo bối trong lòng hắn, tính cách hắn lại cẩn thận, hắn rất sợ lần đầu tiên xa mình con gái sẽ xảy ra vấn đề gì đó.
"Thiên Đô không phải Hoành Châu, nhưng danh tiếng của Thiên Đô lớn hơn Hoành Châu nhiều. Ai mà chẳng biết Kinh Cửu (*) dễ ngồi Thiên Đô khó, hồi xông xáo buôn bán bên ngoài ta nghe câu này nhiều đến nỗi tai sắp mọc kén. Lần nào đến Thiên Đô ta cũng lo ngay ngáy, rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì."
(*) Kinh Cửu: chuyến tàu Bắc Kinh - Hồng Kông
Lâm Viện Triều nâng ly rượu lên, mỉm cười nói ra vấn đề khiến mình lo lắng nhất: "Hiện tại Hoành Châu cũng hơi loạn. Hè năm nay có hai nữ sinh đại học Thường Sơn cãi nhau, kết quả một người ra khỏi trường bị tạt axit, hung thủ là dân xã hội."
Quả thật ở niên đại này Hoành Châu rất loạn, tam giáo cửu lưu hoành hành, ngư long hỗn tạp. Đinh Côn, Lưu Hoa Cường, Tống Lão Hổ, Triệu Tiểu Quân trong các bộ phim sau này đều là người Hoành Châu.
"Không chỉ có vậy đâu. Ngươi có biết lão Chu của công ty dược Thiên Đồng không?"
Lâm Viện Triều bắt đầu nói một tràng: "Có người từng uống rượu với hắn bị người ta bắn nát đầu dưới hầm đậu xe của trung tâm thương mại Thường Sơn, nghe nói là vì ba mươi vạn. Đến giờ ta vẫn còn sợ. Làm ăn ai mà chẳng nợ nần, vì vậy ta mới thuê lão Chu làm vệ sĩ. Ngươi đừng cho rằng ta vẽ chuyện, ta đang bảo vệ tính mạng đó."
Nữ hài lo lắng nhìn ba mình. Nàng còn tò mò tại sao tự dưng ba lại thuê một vệ sĩ với giá cao, thì ra còn có chuyện đáng sợ như vậy.
Hai lão nhân chìm trong hồi ức, nữ hài hơi thất thần. Nàng không có hứng thú với mấy chuyện đời cha chú.
Sau khi cơm no rượu say, hai lão nhân lâu ngày không uống rượu đều uống đến hứng khởi, Triệu thúc thúc trông có vẻ chín chắn nghiêm túc chỉ vào tường và nói.
"Lão Lâm, ta cam đoan với ngươi chỉ cần chất nữ của ta không chọc vào hai chữ này, chuyện gì ta cũng giải quyết được hết."
Nữ hài tò mò nhìn theo ngón tay của Triệu thúc thúc. Trên bức tường trắng như tuyết có một tấm bảng màu đen mạ vàng treo ở chính giữa, trên đó có bốn chữ Cẩm Tú Sơn Trang.
"Cẩm Tú? Tô Bình Nam?"
Lâm Viện Triều lẩm bẩm: "Ở Hoành Châu ta cũng nghe thấy cái tên này, nhân vật lợi hại."
Lâm Vãn Tình có chút cổ quái tinh ranh không có nghĩa là nàng không thông minh, huống chi ba nàng vẫn luôn là đối tượng mà nàng sùng bái. Nhất thời nàng đã chú ý tới cái tên này.
"Người có thể khiến ba và Triệu thúc thúc đều phải kiêng dè như vậy nhất định là một lão đầu tử." Đây là ấn tượng ban đầu của Lâm Vãn Tình về Tô Bình Nam.
Hôm sau ba của Lâm Vãn Tình rời đi, gia đình Triệu thúc thúc dẫn nàng đi tham quan rất nhiều danh lam thắng cảnh ở Thiên Đô. Tập đoàn Cẩm Tú có thể thấy ở khắp mọi nơi khiến nữ hài càng thêm ấn tượng sâu sắc.
Đến khuya nàng mới về ký túc xá. Mấy nữ sinh hãy còn xa lạ, mọi người đều nằm lên giường sớm, nhưng ai cũng ngại mở lời trước.