Lâm Vãn Tình chán quá bèn hỏi chuyện một nữ sinh người Thiên Đô bản địa, dẫn dắt hứng thú trò chuyện của mọi người.
"A Linh, ngươi là người địa phương, ngươi từng nghe nói tới Tô Bình Nam chưa?" Lâm Vãn Tình hỏi.
"Đương nhiên là biết chứ."
Gia thế của A Linh hơi phức tạp, vấn đề này đã khơi gợi hứng thú nói chuyện của nàng: "Ở Thiên Nam làm gì có ai không biết hắn, Tiểu Hồng Bào giàu nhất Thiên Nam tiếng tăm lừng lẫy."
"Tiểu Hồng Bào? Vì sao lại gọi là Tiểu Hồng Bào?"
Lâm Vãn Tình không hiểu ra sao, tại sao một lão đầu tử lại có biệt danh như vậy.
"Ngươi hỏi đúng người rồi đó, người khác chưa chắc đã biết, còn ta thì nghe anh trai ta nói."
Giọng nói của A Linh thong thả vang lên trong bóng tối: "Tiểu Hồng Bào máu nhuộm áo trắng, Tô Bình Nam ác nhất Thiên Nam."
"Khi xưa người này khuân hàng ở nhà ga Ô thành, sau đó..."
Thật ra hầu hết thông tin về Tô Bình Nam mà A Linh biết được đều từ anh trai dân xã hội của mình, tất nhiên có không ít thông tin hư cấu và phóng đại, thậm chí còn hơi drama.
Đối với những nữ hài vẫn còn sống trong tháp ngà chưa va vấp nhiều mà nói, đây chắc chắn là chuyện vô cùng chấn động, dường như các nàng được nhìn thấy một thế giới mới.
"Thì ra còn có người như vậy."
Lâm Vãn Tình thích suy nghĩ vẩn vơ đã mất ngủ cả đêm, nàng không nói với ai chuyện này.
…
"Ngươi tìm ta có việc gì?"
Giọng nói trầm thấp của nam nhân khiến Lâm Vãn Tình sực tỉnh. Bấy giờ nữ hài mới phát hiện mình đã đi đến đứng trước mặt nam nhân tự bao giờ. Hơn nữa, nếu đối phương không nói thì rất có thể nàng sẽ đụng vào đối phương.
Nữ hài cúi đầu, cắn môi không nói gì. Bỗng nhiên nàng hiểu câu thành ngữ "tim đập như trống".
Tần Tử Khâm vẫn luôn chú ý tới Tô Bình Nam. Khi thấy nam nhân đứng dậy rời đi, nàng đã kinh ngạc vài giây.
Mặc dù nàng nhanh chóng khôi phục lại như thường, nhưng một nữ nhân vẫn luôn nắm bắt thời gian chặt chẽ như nàng lại có chút sơ sót trong tiết giảng này. Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, nàng vẫn chưa nói xong đề tài cuối cùng.
Cô giáo xinh đẹp phát huy thất thường?
Đám sinh viên hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Tần Tử Khâm mặt không đổi sắc dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc đề tài, sau đó thu dọn sách vở, gật đầu với sinh viên rồi xoay người rời đi.
Lục Viễn chặn nàng ở cuối hành lang.
"Ta cứ tưởng là kiến thức hạn hẹp của tiểu nữ tử không lọt vào mắt ông chủ Tô cơ. Thế này là ý gì?"
Tần Tử Khâm nhìn Lục Viễn đưa danh thiếp bằng hai tay, dường như lời nói còn xen lẫn cảm xúc.
"Tô tổng nói ngươi không hiểu Cẩm Tú, cũng không hiểu hắn. Tấm danh thiếp này là hắn tặng ngươi. Hắn bảo ngươi buổi tối rảnh thì đến đường Thanh Lương đi dạo, có lẽ sẽ hiểu hết tất cả." Lục Viễn thuật lại nguyên vẹn.
"Đường Thanh Lương?"
Bởi vì Thiên Đô mở rộng nên xuất hiện khu vực giao thoa giữa thành thị - nông thôn này. Tần Tử Khâm mới trở về không lâu, vẫn chưa quen thuộc.
"Được."
Nữ nhân ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu, nhận danh thiếp. Ban đầu nàng không để ý tấm danh thiếp này có gì lạ, cho đến khi Lục Viễn đi xa, nàng nhìn cẩn thận mới phát hiện ra tấm danh thiếp này hơi đặc biệt.
Chất liệu của danh thiếp không phải loại giấy thường gặp trên thị trường, mà là kim loại viền mạ vàng, rõ ràng là được đặt làm riêng. Ngoài ra, tấm danh thiếp này mang đậm phong cách cá nhân, trên đó không ghi bất kỳ chức vụ gì mà chỉ có một câu thơ và cái tên Tô Bình Nam.
"Loè thiên hạ."
Tần Tử Khâm không biết tấm danh thiếp tượng trưng cho điều gì, hờ hững đánh giá một câu.
…
Mượn một câu nói, nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng lúc này ông chủ Ngưu đã bị Lâm Vãn Tình giết mấy trăm lần.
Bầu không khí tuyệt vời như vậy lại bị tên mập này phá hỏng.
Lâm Vãn Tình oán hận nghĩ, hoàn toàn quên béng ba giây trước mình mới chạy trối chết.
"Lão đại."
Ngưu Quảng Phát nhìn bóng lưng nữ hài vội vàng chạy trốn, nói với vẻ nghi hoặc: "Lửa đốt đến mông rồi, sao ngươi còn có tâm trạng ở đây cưa cẩm sinh viên đại học?"
Tô Bình Nam trợn mắt trừng Ngưu Quảng Phát, đối phương lập tức trưng ra bộ mặt nịnh nọt.
"Có một giảng viên rất có trình độ ở phương diện này, ta đến nghe giảng để mở mang kiến thức."
Tô Bình Nam lười giải thích hắn hoàn toàn không quen biết nữ hài vừa nãy, chỉ ung dung nói: "Tập đoàn Thăng Hoa làm thế nào thì chúng ta làm thế đó. Chẳng phải mạng lưới quan hệ của ngươi ở Tấn Châu rất rộng sao? Cứ rập khuôn theo đi, ở bên ngoài tướng ăn của bọn hắn không dám khó coi như vậy đâu."
"Huống chi danh tiếng của lão Ngưu ngươi còn mạnh hơn những người kia. Đây là ưu thế của chúng ta."
Thấy chỗ dựa của mình tỏ vẻ đã dự liệu trước, Ngưu Quảng Phát lập tức vững lòng, ít nhất thì cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Trắng trợn tranh đoạt tài nguyên với Đầu tư Tấn Châu sao? Nghe nói bọn hắn ép giá rất ác, nhưng người ta thật sự lắm tiền, thực lực chúng ta chưa đủ."
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên ông chủ Ngưu cảm thấy mình rất nghèo.
"Có ngân hàng mà, chỉ cần chúng ta có thế chấp, không dùng tiền của bốn ngân hàng lớn nhất Thiên Nam thì phí. Ngươi có mang tư liệu không?"
Tô Bình Nam lững thững bước đi, ông chủ Ngưu nhắm mắt theo đuôi: "Tư liệu?"
Ngưu Quảng Phát sửng sốt.
"Lượng khai thác khoáng sản của Tấn Châu là chín mươi vạn tấn trở lên, chúng ta chỉ cần lấy được năm mươi đến tám mươi phần trăm thì sẽ đứng ở thế bất bại."
Tô Bình Nam phân tích rất thấu đáo: "Đối thủ không chỉ có Đầu tư Tấn Châu mà còn có tập đoàn Thăng Hoa. Có đôi khi lợi ích của địa phương và phía trên chưa chắc đã nhất trí, đây là cơ hội của chúng ta."