Tầm mắt cao hay thấp quyết định phương pháp làm việc. Tô Bình Nam luôn to gan làm liều, nhưng sau khi đọc tài liệu, ý tưởng mà hắn nêu ra vẫn khiến đám tinh anh của Khai thác mỏ Quảng Phát sợ ngây người.
"Thu mua mỏ chỉ là một mặt thôi, ngoài ra chúng ta còn phải nuốt chửng nó."
Tô Bình Nam chỉ vào xí nghiệp than Tuyền Thủy rồi cười khẩy. Giá cả thị trường tốt như vậy mà trên báo cáo lại là lỗ mấy năm liền. Có một số kẻ đúng là lòng tham không đáy.
"Nó là doanh nghiệp nhà nước."
Ông chủ Ngưu hoàn hồn: "Nói đến nuốt chửng thì nhất định là thịt trong nồi của Đầu tư Tấn Châu, chúng ta không có cơ hội."
"Chưa chắc."
Ánh mắt Tô Bình Nam hung ác: "Giá cả mà Đầu tư Tấn Châu đưa ra chắc chắn không cao bằng chúng ta, hơn nữa sau khi thu mua kỳ thực bọn hắn đã tổn thất một sản nghiệp cốt lõi. Ngươi đừng quên thân thế bối cảnh của ông chủ Tuyền Thủy không thấp, chỉ cần chúng ta làm thật đẹp thì có lẽ hắn sẽ chống đỡ cho chúng ta."
Ngưu Quảng Phát không nói nữa, chỉ trợn đôi mắt to như bóng đèn nhìn Tô Bình Nam ném đồ cho mình, trong lòng cực kỳ do dự.
"Nam nhi Tấn Châu nhiều không kể xiết, Ngưu Quảng Phát ngươi cũng được coi là nhân vật số má, tại sao không đấu tranh làm đại trượng phu?"
Giọng điệu Tô Bình Nam bình tĩnh, nhưng ẩn chứa hào khí khiến lão Ngưu cực kỳ chấn động.
"Nam nhi Tấn Châu nhiều không kể xiết, lão Ngưu ta sẽ làm đại trượng phu một lần. Triển đi!"
Phòng họp tầng hai mươi ba tòa nhà Cẩm Tú lặng ngắt như tờ, người mà ông chủ Ngưu mang tới đều biết câu này vừa thốt ra, bất kể chuyện này có thành công hay không, bọn hắn đều ghi vào lịch sử Tấn Châu.
Từ khi Hạ quốc thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên có xí nghiệp tư nhân muốn trắng trợn thu mua xí nghiệp năng lượng quốc gia có tài sản cố định lên đến sáu tỷ.
…
Nữ nhân ở đường Thanh Lương đều ăn mặc mát mẻ.
Khi mới lên đèn, nữ nhân đứng đường muôn hồng nghìn tía dường như không sợ lạnh, đôi chân dài miên man trần trụi ngoài không khí.
Mặt đường loang lổ gồ ghề, sau khi tuyết tan trở nên lầy lội, cống thoát nước không có nắp bốc mùi kỳ dị, tất cả những thứ này khiến Tần Tử Khâm vốn có cuộc sống tinh tế đẹp đẽ phải nhíu mày.
"Đến mua đồ sao? Hàng của chúng ta rẻ lắm."
Một nam nhân mặc áo khác đen là người đầu tiên phát hiện ra nữ nhân lạc quẻ này.
"Gì cơ?" Nữ nhân nghi hoặc.
Nam nhân phanh áo khoác ra, bên trong treo đầy hàng hóa từ điện thoại di động đắt đỏ đến vòng nhẫn khuyên tai, cái gì cũng có, giống như một tiệm tạp hóa.
"Tang vật."
Đây là phản ứng đầu tiên của Tần Tử Khâm, đồng thời nàng càng mù mờ về mục đích Tô Bình Nam bảo mình đến nơi này.
"Cái này bao nhiêu tiền?"
Ánh mắt nữ nhân dừng trên chiếc trên điện thoại di động Cẩm Tú kiểu nữ giống của mình như đúc.
"Một nghìn tám."
Nam nhân nhếch miệng để lộ hàm răng vàng khè: "Ngươi biết nhìn hàng đấy. Hàng của lão Lục ta thì ngươi cứ yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề."
Đúng là rất rẻ.
Tần Tử Khâm biết giá của loại điện thoại nắp trượt này, nếu sản phẩm trong tay đối phương là hàng thật.
"Không cần."
Nữ nhân quả quyết lắc đầu, cất bước rời đi.
Hà lão lục không dây dưa. Loại điện thoại di động này rất đắt hàng, không sợ ế. Hơn nữa nữ nhân ăn mặc sang trọng như thế, trời tối đến đây không phải để mua hàng thì có thể làm gì? Đâu thể là gái đứng đường chứ! Hắn rất tự tin với ánh mắt của mình, trên người đối phương không có hương vị kia.
Dưới ánh đèn đêm rực rỡ không chỉ có đám người hối hả mà còn có chó mèo lang thang. Bọn chúng không sợ người, cứ đi qua đi lại giữa dòng người. Thỉnh thoảng có người không vui đá một phát, chúng sẽ kẹp đuôi rên gừ gừ rồi chạy ra xa.
Tần Tử Khâm không nghĩ ra, thế là dứt khoát không nghĩ nữa. Nàng cũng to gan, trái lại còn có hứng thú đi dạo.
Phải công nhận là nơi này cực kỳ náo nhiệt.
Các quán vỉa hè rao giá rẻ đến mức khiến nữ nhân kinh ngạc. Theo cách nhìn của nàng, trừ đi chi phí và nhân công, vất vả cả đêm như vậy rất không đáng.
Điện thoại đổ chuông.
"Tử Khâm, ngươi đang ở đâu?"
Giọng nam trầm khàn vang lên trong điện thoại: "Tối nay ta trực ca, bệnh tình của bá phụ đã ổn định, nhưng không gặp được ngươi."
Người gọi điện là bác sĩ Đinh của bệnh viện Nhân dân thành phố, mới ba mươi tuổi đã là phó chủ nhiệm khoa Ung bướu, có thể nói là tương lai rộng mở.
"Ồ."
Tần Tử Khâm lạnh nhạt nói: "Chán quá ra ngoài đi dạo, đang ở đường Thanh Lương."
"Muộn thế này mà ngươi đến đó làm gì? Nguy hiểm lắm."
Bác sĩ Đinh lộ vẻ lo lắng. Tần Tử Khâm không biết chỗ đó, nhưng hắn biết. Nếu nói trước đây nhà ga được mệnh danh "Kinh Cửu dễ ngồi Thiên Đô khó" là nơi hỗn loạn nhất Thiên Nam, thì hiện giờ đường Thanh Lương đã thay thế vị trí của nhà ga.
Đó là thiên đường của dân lưu lạc từ các nơi trên khắp cả nước và phường tam giáo cửu lưu. Nơi ấy nhiều ngõ ngách, các tòa nhà cao tầng và nhà cấp bốn cũ kỹ đan xen, địa hình phức tạp như mê cung, thuộc khu vực quản lý trị an trọng điểm.
"Giờ mới chín giờ, không đáng sợ như ngươi tưởng đâu."
Tần Tử Khâm nói. Nữ nhân không chú ý tới lúc nàng lấy điện thoại ra, ven đường có ít nhất ba ánh mắt tham lam nhìn chòng chọc vào tay nàng.