"Muốn bắt lấy xí nghiệp than Tuyền Thủy thì nhất định phải bỏ ra thứ gì đó, đưa ra điều kiện khiến khiến bọn hắn động lòng."
Tòa nhà Cẩm Tú đèn đuốc sáng trưng, Tô Bình Nam chải chuốt lại suy nghĩ trong đầu: "Mấy ngày nữa ta phải đi Tinh Điều quốc, bên kia có chuyện cần kết thúc. Giai đoạn đầu lão Ngưu ngươi phải chống đỡ."
Mặc dù Tô Bình Nam vừa kích thích hùng tâm tráng chí của Ngưu Quảng Phát, nhưng có thể nghĩ một khi bắt đầu hành động chắc chắn phải đối mặt với áp lực không nhỏ. Hắn rất sợ tên này rút lui giữa chừng.
"Trong điều kiện đàm phán cho phép bên Tuyền Thủy gia nhập cổ phần, chúng ta hứa hẹn sẽ hoạt động kinh doanh ở Cảng thành."
"Công ty phía chúng ta có thể kinh doanh ở Cảng thành sao?"
Trước giờ Ông chủ Ngưu làm kinh doanh luôn giản đơn thô bạo, khai thác được bao nhiêu than đá thì bán ra bấy nhiêu, cực kỳ nhanh gọn lẹ, nào hiểu được mấy đạo lý quanh co lòng vòng này.
"Xem nhiều chính sách một chút, nếu không suốt đời này ngươi cũng chỉ là kẻ nhà quê." Tô Bình Nam đứng dậy, rút ra một quyển sách bìa trắng rồi ném cho đối phương: "Tài liệu về Ủy ban tài chính quốc gia đầu tháng chín, khuyến khích các doanh nghiệp nội địa kinh doanh ở Cảng thành. Đây là danh nghĩa lớn. Có cái này rất nhiều chuyện Thăng Hoa và Đầu tư Tấn Châu phải chịu đựng."
Ông chủ Ngưu vẫn còn mờ mịt, nhưng cấp dưới của hắn thông minh, nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt nhìn Tô Bình Nam cũng thay đổi.
Không sợ không tốt, chỉ sợ so sánh. Nhìn ông chủ mình mặt ngu như heo, lại nhìn Tô Bình Nam bình thản nhẹ nhàng, lần đầu tiên người của Khai thác mỏ Quảng Phát có cảm giác này.
Tấn Châu chỉnh đốn tài nguyên than đá, động cơ không gì ngoài làm lớn, làm mạnh, dễ đưa ra thị trường, gặt hái thành tích bắt mắt. Nhưng nói thế nào thì đây cũng là chính sách của một châu, nếu dựa theo suy nghĩ của Tô Bình Nam, dùng tài liệu của Ủy ban tài chính quốc gia nhưng cao hơn một bậc, vậy thì bất kể xét từ phương diện nào cũng có thể làm được chút gì đó. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là nhất định phải có khả năng hoạt động kinh doanh ở Cảng thành.
Tất nhiên Tô Bình Nam không phải kiểu người hứa suông, ai nấy đều bừng bừng khí thế.
"Được, lão Ngưu ta chờ ngươi về."
Ông chủ Ngưu không hiểu, nhưng năng lực nhìn mặt gửi lời phải nói là cừ khôi. Phản ứng của cấp dưới đã lọt vào mắt hắn, hắn lập tức phấn chấn tinh thần, thậm chí kích động đến mức toàn thân khẽ run.
Thâu tóm được xí nghiệp than Tuyền Thủy tuyệt đối là phú quý khổng lồ, bất kể quặng mỏ hay là cơ sở thiết bị khác của đối phương đều đáng để hắn mạo hiểm...
Tô Bình Nam được mọi người nhìn bằng ánh mắt sùng bái như vậy thì hơi ngượng ngùng. Đây không phải suy nghĩ của hắn, mà là ý tưởng của ông trùm nổi tiếng ở thời không kia. Có điều ông trùm kia không đắc ý được bao lâu đã phải chạy trốn ra nước ngoài vì chuyện khác bị vạch trần.
Hắn biết những bí mật này từ người từng làm tài xế kiêm vệ sĩ cho ông trùm kia. Ông trùm kia chạy rất thoải mái, nhưng thuộc hạ của hắn lại thê thảm. Vệ sĩ của hắn không còn cách nào khác phải ra biển để kiếm kế sinh nhai, quan hệ với Tô Bình Nam không tệ. Lúc rảnh rỗi không có chuyện gì, hắn thích nhất là kể về cuộc sống xa hoa phung phí năm xưa. Ký ức này hẵng còn mới vẻ trong đầu Tô Bình Nam.
Khi Ngưu Quảng Phát đề xuất ý tưởng của mình, xí nghiệp than Tuyền Thủy là đối tượng đầu tiên lọt vào tầm mắt của Tô Bình Nam, một kế hoạch lập tức nảy ra trong đầu hắn.
Nếu làm tốt thì chưa biết chừng Khoáng sản Tấn Châu có giá trị trên mười tỉ ở thời không kia sẽ mang họ Tô.
...
Xe máy cướp giật.
Trên tivi báo đài nhiều lần đưa tin về mấy chuyện này, nhưng Tần Tử Khâm chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân mình sẽ gặp phải chuyện này.
Tổn thất tiền bạc và đồ đạc không khiến nữ nhân quá đau lòng, nhưng hễ nghĩ đến cảnh tượng diễn ra vài phút trước, nàng không kìm được sợ hãi.
Nếu không phải Tần Tử Khâm thả lỏng tay phải thì có lẽ bây giờ nàng đã tàn phế rồi.
Lúc đó nữ nhân phản ứng rất nhanh. Khi một chiếc xe máy đột ngột lao ra, một luồng sức mạnh thình lình truyền tới chiếc ba lô trên vai nàng. Nàng lập tức túm lấy quai đeo của chiếc ba lô bằng da thật, cả người bị lôi đi, lảo đảo suýt ngã.
Tiền nào của nấy, chất lượng của ba lô xứng đáng với giá tiền của nó, lực lớn như vậy mà không làm rách quai đeo. Nhưng đối phương quay đầu lại, ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn. Thấy Tần Tử Khâm không định buông tay, hắn lập tức lấy một cái búa từ phía sau nện vào bàn tay cầm ba lô của nàng!
Nữ nhân ngây ngốc đứng nhìn chiếc xe máy chui vào ngõ rồi biến mất không còn tăm hơi, trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ hung ác và lạnh lùng của đứa trẻ kia.
Đúng vậy, coi thường, cái kiểu coi thường tính mạng của người khác khiến Tần Tử Khâm không rét mà run.
Tử Khâm không phải là chưa từng nhìn thấy qua mặt trái của xã hội.
Khi còn du học ở Nhật Bất Lạc quốc, nàng cũng đã từng chứng kiến những vụ bạo lực xảy ra ở những khu dân cư da đen. Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nàng vẫn cho rằng nó còn cách mình rất xa. Cho đến hôm nay, khi lưỡi búa sắc bén chặt xuống, nàng mới nhận ra rằng bóng tối này thực sự đang ở xung quanh nàng.
Tuy nhiên, điều khiến nàng ngạc nhiên hơn cả là sự thờ ơ của những người xung quanh và biểu cảm như thành thói quen trên khuôn mặt của bọn hắn. Ngoại trừ tiếng kinh hô của vài người đi đường, về sau chiếc xe máy kia nghênh ngang rời khỏi, những người kia lại bước đi như ban đầu, giống như không có chuyện gì xảy ra.