Nàng lắc đầu. Tần Tử Khâm càng lúc càng hiếu kỳ, một tập đoàn danh tiếng đưa cho nàng một tấm danh thiếp, bảo nàng đến đây là để hù dọa nàng ư?
Nói không thông.
Để cho nàng nhìn thấy mặt tối của Thiên Đô? Cũng không hợp lý.
Tần Tử Khâm cho rằng đối phương không có khả năng nhàm chán như vậy. Tuy nhiên, bây giờ nói cái gì cũng vô ích, bởi vì túi xách đựng tấm danh thiếp đã bị cướp.
Bàn tay trắng nõn do chống xuống đất mà bị dơ. Tần Tử Khâm bước đến một cửa hàng bán rượu và thuốc lá ven đường, xin chút nước của ông chủ mập mạp rửa một chút.
“Có thể giúp ta báo cảnh sát không?”
Tần Tử Khâm mỉm cười, chỉ vào điện thoại công cộng trên tủ lạnh.
“Vô dụng thôi.”
Ông chủ cũng không ngăn cản suy nghĩ của nàng, ra hiệu nàng có thể tự mình báo.
“Tự cho mình một công đạo vậy.”
Tần Tử Khâm hiểu ông chủ không lừa nàng. Phản ứng chung quanh đã sớm nói rõ chuyện này không phải lần đầu tiên nhưng nàng vẫn quyết định gọi một cuộc điện thoại.
“Tùy ngươi, một lần gọi một đồng.”
Ông chủ xoè tay, ý tứ rất rõ ràng. Muốn gọi điện thoại cũng được, nhưng phải đưa tiền trước.
Toàn bộ tiền bạc đều nằm trong túi xách. Tần Tử Khâm có chút khó khăn nhìn đối phương, sau đó thở dài: “Được rồi.”
Tần Tử Khâm rất thẳng thắn từ bỏ, ngược lại khiến cho ông chủ bụng bia kia có hứng thú nói chuyện.
“Ngươi xinh đẹp như vậy, nhìn cách ăn mặc cũng không phải người khu này, ngươi đến đây làm gì? Xuất hàng à?”
Rồi hắn lại phủ định suy nghĩ đó: “Ngươi muốn gom một số hàng hóa rẻ tiền hay thuê người làm việc gì đó?”
Tần Tử Khâm dừng bước, sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng quyết định ngồi xuống chiếc ghế nhựa đặt ngay cửa tiệm. Sự quật cường khiến cho nàng không muốn cứ như vậy mà ảo não rời đi. Nàng quyết định phải tìm hiểu nơi này một chút, có lẽ nàng sẽ hiểu được vì sao Tô Bình Nam lại bảo nàng đến đây.
“Ta đến chính là muốn tìm hiểu đường Thanh Lương khiến người nghe biến sắc. Kết quả đã cho ta một sự kinh hỉ.”
“Ngươi là phóng viên?” Ông chủ mập nhìn Tần Tử Khâm một chút rồi lắc đầu: “Không giống.”
“Giáo sư, sáng tác văn học, chạy đến nơi này để tìm linh cảm.” Tần Tử Khâm ngước cái cổ trắng như tuyết của mình lên, sau đó tháo đồng hồ xuống đặt trước mặt đối phương.
“Tâm sự một chút đi. Nào, mang cho ta chai nước, ta khát.”
Ông chủ mập khó hiểu nhìn Tần Tử Khâm, sau đó cầm cái đồng hồ lên, cẩn thận quan sát.
“Đừng nhìn nữa, đồng hồ nữ Burberry.”
Tần Tử Khâm thấy đối phương không biết nhìn hàng, liền nói: “Hiện tại loại đồng hồ này không bán trong nước, không phải hàng giá rẻ đâu.”
Mặc dù ông chủ mập không biết nhìn hàng hiệu nhưng vẫn nhìn ra được nó được chế tác rất tinh xảo, liền hiểu nữ nhân xinh đẹp đó không hề nói dối.
Người mập nhưng động tác không chậm. Dù sao, Tần Tử Khâm cũng không nhìn rõ động tác của đối phương. Chiếc đồng hồ đi theo nàng hai năm đã biến mất không thấy đâu.
“Phóng viên không có được phong thái như ngươi, cảnh sát lại càng không giống. Vậy ngươi muốn trò chuyện cái gì?” Ông chủ mang ra một chai nước khoáng đưa cho Tần Tử Khâm, mỉm cười hỏi.
“Xuất hàng, thu hàng và mướn người là có ý gì?”
Tần Tử Khâm mở nắp chai, uống một ngụm thật lớn: “Ta cảnh cáo trước, lát nữa trò chuyện xong, ngươi phải cho ta gọi điện thoại gọi người đến đón ta. Muộn quá ta không dám đi về một mình.”
Ông chủ mập mỉm cười chất phác: “Ta là người mở cửa buôn bán, ta không dám làm mấy chuyện kia đâu.”
“Còn nữa…”
Ông chủ mập thành thật nói: “Ta cũng nói rõ cho ngươi biết, chúng ta có thể nói là những chuyện mà mọi người đều biết. Thật ra, chỉ cần ngươi đến đây vài ngày là có thể biết ngay thôi. Nếu ngươi muốn biết cụ thể thì lão Trương ta cũng không rõ ràng. Nếu ngươi thật sự muốn nói chuyện, ta mời ngươi chai nước kia.”
Hắn nói tiếp: “Nhưng khi ngươi rời khỏi đây, lão Trương ta sẽ không thừa nhận những lời đã nói vừa rồi.”
“Được.”
Tần Tử Khâm đồng ý rất sảng khoái: “Trước tiên ta hỏi ngươi cái gì là thu hàng và xuất hàng?”
Ông chủ mập ung dung đốt một điếu thuốc: “Xuất hàng chính là bán thuốc, hoặc rượu mà ngày thường ít người mua được. Nơi này của chúng ta có người mua, giá cả rất công bằng, hơn nữa còn tuyệt đối giữ bí mật.”
“Còn gì nữa không? Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”
Ông chủ mập cười nói: “Những thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nguồn gốc bất chính, chỉ cần nó đáng tiền, nơi này sẽ có người thu.”
“A, ta hiểu rồi. Thế thu hàng thì sao?”
…
Cùng lúc đó, tại một khu dân cư cũ kỹ cách Tần Tử Khâm chưa đến một cây số.
“Thường Tam ca, lần này chúng ta kiếm lời rồi.”
Một thanh niên tên Đại Khôn vung vẩy lưỡi búa kích động bày đồ trong túi của Tần Tử Khâm ra bàn: “Ả kia đúng là có tiền. Cũng may chúng ta ra tay trước đám người của lão Thiết.”
“Ngày mai, ngươi hẹn đám người Đại Thiết ăn bữa cơm. Ngươi không thể giấu được mấy thứ này đâu. Cũng đừng để bọn hắn ghen tỵ. Mọi người cùng làm ăn trên một con đường, làm quá dễ bị phản bội.”
“Ta biết rồi, Tam ca.”
Gương mặt ngây thơ của Đại Khôn viết mấy chữ không phục: “Ngày mai bày một bàn chỗ Hồng tỷ là được. Đám người kia không có gan đó đâu. Ai dám phản bội, ta giết chết bọn hắn.”
Thường Tam không để ý đến đàn em tính tình nóng nhảy nhất của mình, sốt ruột lật xem túi xách tinh xảo đắt tiền trước mặt.
Tiền mặt bên trong không ít, giá trị cũng lớn. Tiểu tử Đại Khôn không có nói bậy, khoản này xác thực rất đáng ra tay trước.
“Thế nào, Tam ca?”
Đại Khôn đắc ý nói: “Lúc đó ta quyết định thật nhanh, bọn hắn nhất định ghen tỵ chết đi được.”
Thường Tam vẫn không lên tiếng. “Tam ca?”
Những người bên dưới kêu to vài tiếng mới phát hiện không thích hợp. Sắc mặt Tam ca của bọn hắn hoàn toàn trắng bệch dưới ánh đèn lờ mờ.
“Sao vậy?”
Đại Khôn hiếu kỳ hỏi. Hắn nhìn thấy trong tay Tam ca cầm một tấm danh thiếp, cả người không ngừng run rẩy.
Sau đó, giọng nói của Đại Khôn cũng trở nên lắp bắp: “Tô Bình Nam?”