“Cái gọi là mướn người thì càng có mùi giang hồ hơn một chút.”
Ông chủ mập chép miệng nhìn về phía chín giờ của hắn: “Ngươi có nhìn thấy mấy nam nhân đang uống bia trong cái lều bằng sắt kia không?”
Tần Tử Khâm quay đầu nhìn qua. Tầm mắt của nàng xác thực có chỗ độc đáo. Nàng mơ hồ hiểu được cái nơi hỗn loạn không chịu nổi này là từ đâu mà có.
Đường Thanh Lương, một sản phẩm của quá trình mở rộng đô thị hóa của Thiên Đô.
Thành phố cổ xưa hẻo lánh ban đầu đã trở thành giao điểm của bốn quốc lộ và ba tỉnh lộ. Vì vị trí địa lý phức tạp nhưng thuận tiện, nơi đây đã trở thành tụ điểm và thiên đường của bọn tội phạm lang thang từ khắp nơi trên thế giới.
Phản ứng của các bộ phận liên quan ở Thiên Đô hơi chậm trễ, bọn hắn không hề có động thái gì lớn khi những dấu hiệu đầu tiên xuất hiện, nhân lực kém ở khu vực pháp lý ban đầu không thể đối phó với tình huống phức tạp như vậy. Kết quả là từ từ trở thành như bây giờ.
Đám nam nhân mà ông chủ mập chỉ đều có làn da màu đồng cổ, có lẽ là do uống quá nhiều. Vào thời điểm này, bọn hắn lại càng không chút kiêng kỵ, cổ áo mở rộng lộ ra cơ bắp tráng kiện.
Tần Tử Khâm từ quần áo và giấy cứng bọn hắn tiện tay ném ở cổng đã có thể nhìn ra được thân phận của bọn hắn. Bọn hắn là những người bán sức lao động của mình.
Loại dân công này có thể nhìn thấy khắp nơi ở Thiên Đô. Bọn hắn sẽ viết xuống một tấm bìa giấy cứng những kỹ năng của mình.
“Bọn hắn đặc biệt ở đâu?”
Tần Tử Khâm biết sự việc không đơn giản như ngoài mặt. Nếu không, ông chủ mập sẽ không cố ý nhắc đến như vậy.
“Mướn người chính là mướn những người như vậy. Bọn hắn cũng bán sức nhưng còn đắt hơn những người lao động nghiêm túc.”
Ông chủ mập nói có vẻ kiêng kỵ: “Đám người đó chẳng có tay nghề gì, chỉ có thể dựa vào sức mạnh để kiếm cơm. Cộng thêm trên người bọn hắn không biết chừng còn gánh thêm tiền án tiền sự nào đó, khi ra tay hung ác lắm.”
“Có ý gì?” Tần Tử Khâm nghe không hiểu.
Ông chủ mập giải thích xong, nàng đã hiểu. Bối cảnh của đám người đó chẳng sạch sẽ gì, thường là trùm bãi cát với nhiều lai lịch khác nhau hoặc là lính đánh thuê khi các trùm khai thác khác có tranh chấp.
“Điều này không hợp lý.”
Tần Tử Khâm không hổ danh là dân học kinh tế. Ban đầu, nàng cảm thấy nếu dựa theo lời của ông chủ này nói, chi phí so với nuôi người còn cao hơn không ít.
Nghe câu hỏi của Tần Tử Khâm, ông chủ mập ấp úng cả nửa ngày cũng không lên tiếng. Tần Tử Khâm liền kích hắn một câu: “Một khi bước ra khỏi cánh cửa này, ngươi không thừa nhận thì còn sợ gì nữa?”
Ưu thế của nữ nhân xinh đẹp phát huy vô cùng tinh tế.
Khi một nam nhân lớn tiếng nói chuyện trước mặt một nữ nhân, hắn luôn có một mong muốn không thể giải thích được, đặc biệt là trước một nữ nhân xinh đẹp.
Ông chủ mập cắn răng một cái rồi nói: “Ở Thiên Đô này, kẻ nào dám lập băng nhóm để giành lấy lãnh địa, e rằng còn chưa đến ngày hôm sau sự việc đã bại lộ rồi.”
“Vì sao?”
Tần Tử Khâm càng lúc càng cảm thấy hiếu kỳ: “Trị an Thiên Đô tốt như vậy à?”
“Còn không phải bởi vì đại gia hỏa long bàng hổ cứ, Tiểu Hồng Bào của Cẩm Tú sao? Có hắn, bọn kia không dám làm gì.” Ông chủ mập không dám thừa nước đục thả câu, nhưng đáp án mà hắn nói ra thiếu chút nữa khiến Tần Tử Khâm hoài nghi lỗ tai của mình.
“Tô Bình Nam?”
Giọng của nàng không che giấu được sự kinh ngạc: “Tập đoàn Cẩm Tú cũng nhúng tay vào mấy việc kinh doanh này sao?”
“Không.”
Ông chủ mập lắc đầu: “Cẩm Tú gia đại nghiệp đại, nhìn chướng mắt mấy kiểu kinh doanh không sạch sẽ này, chỉ là Tiểu Hồng Bào bá đạo, có rất nhiều người suy nghĩ không thông nhưng cũng không dám không nghe. Đã có vết xe đổ rồi.”
Ông chủ mập không đưa ra ví dụ cụ thể, Tần Tử Khâm cũng không có tâm trạng để hỏi. Nàng có chút mơ hồ, vắt hết óc tự hỏi động cơ Tô Bình Nam làm như vậy, nhất thời bầu không khí yên tĩnh trở lại.
…
“Ngươi đến đó lấy túi xách và danh thiếp về, kết thúc công việc.”
Tô Bình Nam nói vài câu rồi cúp điện thoại, nói với Lục Viễn: “Danh thiếp bị cướp ở đường Thanh Lương. Lý Bản gọi điện thoại đến báo cáo tình huống. Xem ra hắn khống chế nơi đó không tệ.”
“Người không sao chứ?”
Lục Viễn rõ ràng quan tâm tình huống của Tần Tử Khâm hơn: “Lão đại, tại sao lại thông qua phương thức này để nàng tìm hiểu Cẩm Tú chứ?”
“Người không sao. Ta đã nói cho Lý Bản biết, danh thiếp cứ dựa theo quy củ mà đưa lại. Cái gọi là nghìn quân dễ được một tướng khó cầu. Chúng ta cần trực giác của nữ nhân này. Rất nhiều thứ ngay từ ban đầu không cần giấu nàng.”
Tô Bình Nam cười mà giống như không cười: “Bây giờ ta muốn biết khi nàng biết được ta không phải là xí nghiệp gia tộc cũng không phải nhà tư bản thì sẽ đưa ra phán đoán gì?”
…
Tần Tử Khâm và ông chủ mập cũng không tiếp tục nói chuyện. Không phải là Tần Tử Khâm có vấn đề mà là mấy vị khách không mời mà đến đã cắt ngang cuộc giao lưu giữa bọn hắn.
“Ba lô này của ngươi?”
Người dẫn đầu là một nam nhân trung niên mặt sẹo, giọng điệu vô cùng khách sáo, nhưng ông chủ mập đã lập tức đứng dậy. Phản ứng khẩn trương của hắn khiến nữ nhân hiểu ra thân phận người kia có chút đặc biệt.
“Là của ta.”
Tần Tử Khâm nhận ra ba lô bị cướp của mình, vừa nghe liền gật đầu. Sau đó, nàng thấy người kia thở phào một hơi rồi tiếp tục hỏi: “Vậy đồ này là…”
Tấm danh thiếp màu đen xuất hiện trong tay người kia.
“Là Tô Bình Nam tặng cho ta.”
Nàng nói thật, sau đó nàng nhìn thấy sắc mặt người kia thay đổi: “Không biết xưng hô với ngươi như thế nào?”
Lưng của người đến lại càng thấp hơn, thậm chí hai hàng lông mày còn hiện lên sự khó xử.
“Ta họ Tần.”