Tần Tử Khâm tiếp nhận tấm danh thiếp, sau đó bỏ vào trong túi. Động tác này khiến mí mặt nam nhân trung niên mặt sẹo nhướng lên.
“Tần tổng, chuyện ở đây, còn có đám gia hỏa không có mắt kia, ta đã dựa theo quy củ mà xử lý.”
Nam nhân trung niên vẫy tay một cái, một hán tử tóc dài đi theo đằng sau lập tức đưa một túi hồ sơ cho hắn. Sau khi nhận lấy, nam nhân trung niên cung kính đặt bên cạnh Tần Tử Khâm, sau đó khoanh tay đứng thẳng.
Quy củ? Hồ sơ?
Tần Tử Khâm có chút không hiểu ra sao. Mặc dù nàng mơ hồ cảm giác được là nhờ tác dụng của tấm danh thiếp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kinh ngạc. Nàng chỉ vào túi hồ sơ bên cạnh, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Hồ sơ. Bổn gia nói đồ giao cho ngươi là được, hắn sẽ đến đón ngươi.”
Nam nhân trung niên mặt sẹo nịnh hót: “Ta không quấy rầy ngươi nói chuyện nữa. Ta xin phép đi trước.”
Hoàng Mặt Rỗ đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhìn qua dường như có chút vội vàng, giống như bay ra khỏi cửa hàng bán rượu và thuốc lá, chỉ để lại Tần Tử Khâm sắc mặt mờ mịt cùng với ông chủ mập sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng…
Tần Tử Khâm không biết Hoàng Mặt Rỗ không có nghĩa là ông chủ khách sạn Yên Tử không biết, hắn chẳng những quen biết mà còn rất quen thuộc, mỗi lần có người vận chuyển hàng ở chỗ hắn, hắn đều liên lạc với đối phương sau đó kiếm được một khoản phí trung gian không nhỏ.
Hoàng Mặt Rỗ tên gì hắn cũng không rõ lắm, ở nơi này tất cả mọi người đều gọi hắn là Mặt Rỗ ca, người này là nhà cái duy nhất trong khu Thanh Lương thu hàng, mối làm ăn kiếm tiền như vậy người khác cũng không phải không muốn làm mà là ai làm thì người đó xảy ra chuyện không may.
Cũng từng có mãnh long nơi khác không tin vào xui xẻo, mạnh mẽ nhập cuộc, kết quả là ngày thứ ba đã bị mang đi, cảnh sát nhận được tin tức chính xác. Những kiểu cạm bẫy mang phong cách độc ác khiến cho mọi người vừa nghĩ đến lập tức hiểu được là do tập đoàn Cẩm Tú ra tay.
Dựa lưng vào đại thụ để hóng mát, có Tô Bình Nam làm chỗ dựa, hơn nữa quả thật vận khí của Hoàng Mặt Rỗ cũng rất tốt, cứ như vậy từ từ lớn mạnh, bây giờ cũng trở thành nhân vật phong vân ở vùng này.
"Có phải Tần tiểu thư không?"
Tên mập nuốt nước miếng khó khăn, lấy đồng hồ đeo tay của nữ tử nghiêm túc đặt ở trước mặt Tần Tử Khâm, vẻ mặt cười bất lực: "Đồng hồ này trả lại cho ngươi, xin ngươi coi như hai chúng ta từng tán gẫu vui vẻ mà giơ cao đánh khẽ.”
Tần Tử Khâm cười gật đầu mới nhận lấy đồng hồ đeo tay. Nữ nhân rất thấu hiểu nhân tình, nàng biết rõ bây giờ nói gì cũng không bằng trực tiếp đồng ý, càng có thể làm cho đối phương an tâm.
Đến bây giờ nàng đã phản ứng lại, nơi này hẳn là hoàn toàn nằm trong vùng khống chế của thanh niên mang vẻ mặt bình tĩnh của tập đoàn Cẩm Tú kia, và xét từ manh mối trong lời nói của ông chủ trước mặt này thì những tin đồn đã từng bị nàng cười nhạo rất có thể đều là sự thật!
Tiềm lực kinh tế của địa phương này rất bình thường, như vậy rốt cuộc người kia làm như vậy là vì sao? Chẳng lẽ chính là thứ này?
Mắt của nữ nhân nhìn vào cái túi hồ sơ mà Hoàng Mặt Rỗ cung kính đặt xuống, lúc ấy tên Mặt Rỗ kia rất coi trọng thứ này. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân?
Không đợi nàng suy nghĩ quá lâu, tiếng xe gầm rú vang lên bên ngoài cửa hàng, một thanh niên dũng mãnh mặc vest màu đen, giày da sáng ngời đi đến.
"Tần tiểu thư, ta là Lý Bản của Cẩm Tú. Tô tổng bảo ta đón ngươi."
Nghe thanh niên tự giới thiệu, Tần Tử Khâm hiểu được thanh niên này chính là bổn gia mà tên mặt rỗ nhắc tới khiến ông chủ mập sợ chết khiếp, cho nên kềm lòng không được đánh giá đối phương nhiều hơn một chút.
Thanh niên có vẻ cực kỳ hòa nhã, thậm chí còn kính ông chủ mập một điếu xì gà làm cho ông chủ mập cực kỳ kích động, làm gì có bộ dạng hung ác như người khác đồn đại.
”Đón ta sao?”
Nữ nhân hỏi, đồng thời đưa túi hồ sơ trong tay khiến nàng cực kỳ tò mò cho đối phương: ”Ta là một nữ nhân độc thân, ngươi muốn đưa ta đi đâu thế?”
“Tô tổng bảo ta nghe lời ngươi, đi đâu thì tiểu thư tự quyết định.”
Lý Bản nhận lấy hồ sơ: "Chỉ là Tô tổng nói nếu ngươi muốn vào thăm bên trong, cuối cùng vẫn nên gặp hắn một lần, địa điểm tùy ngươi quyết định.”
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nữ nhân cuối cùng quyết định: "Ta chưa bao giờ đi thăm tòa nhà cao nhất Thiên Đô, không biết phía trên nhìn xuống cảnh đêm như thế nào.”
…
Phong cảnh thực sự rất đẹp.
Đèn đường Thiên Đô còn sáng, từ trên cao nhìn xuống có một cảm giác thật khác biệt.
Tô Bình Nam nhìn nữ nhân đứng trước cửa sổ sát đất hơi mỉm cười xuất thần: “Người thích nhìn từ trên cao xuống bình thường sẽ không cam chịu cuộc sống tẻ nhạt.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngắm cảnh buổi tối với một nam nhân chỉ vừa mới gặp một lần.”
Nữ nhân không đáp lại lời Tô Bình Nam mà quay đầu lại nói thẳng ra: “Muốn ta đi đường Thanh Lương đơn giản là muốn nói cho ta biết tập đoàn Cẩm Tú là bộ dạng gì, bây giờ ta đã hiểu, nhưng ta không hiểu vì sao ngươi lại làm như vậy.”
“Giết người phóng hỏa mà đeo thắt lưng vàng, làm cầu sửa đường mà chết không còn xác.” (*)
(*) Ý nói người làm việc xấu có thể hưởng vinh hoa, nhưng người tốt không có kết cục tốt đẹp, hàm ý rằng thế giới không công bằng.
Tô Bình Nam cười lạnh lẽo: "Ta không bao giờ coi thường lòng tham của người khác. Khi của cải tích lũy đến một mức nhất định, một nhân vật bèo bọt không có gốc rễ như ta chính là miếng mỡ trong mắt nhiều người."
“Vì vậy, những gì ta muốn là có thật nhiều người cùng ta trên một chiếc thuyền.” Tô Bình Nam ném túi hồ sơ cho Tần Tử Khâm: "Ta biết ngươi rất tò mò, nếu tập đoàn Cẩm Tú đã không dính vào số tiền đó, vì sao còn muốn nhúng tay vào con đường Thanh Lương, đây chính là nguyên nhân.”
Nữ nhân phản ứng nhanh chóng, sau khi nhận lấy cũng không lập tức mở ra, hơn nữa suy nghĩ vài phút rồi nói: “Bây giờ ta có thể đoán được một chút bên trong là cái gì, nhưng ta cho rằng ngươi đang đùa với lửa.”