Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 679 - Chương 679: Không Cần Thiết

Chương 679: Không cần thiết Chương 679: Không cần thiết

Trong đám đông, người có thể làm cho Daisy hài lòng không nhiều lắm, đại bộ phận hình thể và tướng mạo đều không phải kiểu hoàn mỹ của nàng, lực chú ý của nàng nhanh chóng bị một đội xe sang đậu trên làn đường thu hút.

”Đây là để chào đón nhân vật lớn nào thế?"

Daisy nhìn đoàn xe buông lời cảm khái. Nàng biết ngôi sao cũng không có đãi ngộ với loại xe màu đen Stretch Lincoln Limousine này, chỉ có chính trị gia hoặc là những gã khổng lồ tài chính mới có thể có đãi ngộ này.

Quay máy ảnh độ phóng đại cao sang một hướng khác, cô gái ngạc nhiên khi những người đứng trước xe không phải toàn là đồng hương tóc vàng, mà là một số người châu Á tóc đen, mắt đen.

Những người châu Á này khác với những người nàng đã thường thấy, những bộ vest thẳng tắp đáng giá rất nhiều tiền, trông ai cũng rất dữ tợn và hoang dã.

Trái tim nữ tử đập loạn vài nhịp, Daisy thích dáng người cân xứng có sức bật, vô tình toát ra sự mạnh mẽ. Lúc này, nữ tử không biết rằng những bức ảnh mà nàng sắp chụp sẽ khiến nàng nổi tiếng trong vài năm nữa, bây giờ nàng chỉ là đơn thuần thưởng thức mà thôi.

...

Chủ nhân đoàn xe nhanh chóng đi ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên Daisy đã nhận ra người kia mới là nhân vật chính trong đám người này.

Một người phương Đông rất trẻ.

Một nam nhân phương Đông rất anh tuấn mạnh mẽ, ít nhất trong mắt Daisy, đường nét trên khuôn mặt của nam nhân này có cảm giác lập thể giống như pho tượng David.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Daisy bắt đầu liên tục ấn nút chụp, cũng không tính đến chi phí mấy tấm ảnh không phải chụp minh tinh này rửa ra báo chí sẽ không xử lý.

“Người này là ai vậy nhỉ?”

Daisy tự hỏi mình một câu. Nàng làm paparazzi ở New York nên có ấn tượng với hầu hết các nhân vật lớn trong xã hội thượng lưu, nhưng Daisy thề nàng tuyệt đối chưa từng gặp nam nhân khí thế mạnh mẽ này.

Sau đó các bức ảnh đã bị xóa sạch, Daisy chỉ giữ lại một tấm mà nàng hài lòng nhất. Trong ảnh, nam nhân mặc vest màu xanh nhạt, miệng ngậm một điếu xì gà, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào thành phố quốc tế này, ánh mắt sắc bén như đại bàng, mà xung quanh hắn đều là hán tử đang khom người.

Vào thời điểm đó, Goldman Sachs ở Phố Wall đã khiến cả Tinh Điều quốc phát cuồng vì thất bại trong một hợp đồng tương lai bằng dầu thô gây chấn động thế giới.

Bên thắng lợi lại là một nhà đầu tư quốc tế do công ty Đầu Tư Cẩm Tú dẫn đầu. Lúc này người Tinh Điều quốc mới phát hiện bọn hắn không biết nhà tài phiệt phương phương Đông đã khiến cho tư bản Phố Wall không ai sánh được chịu thiệt hại lớn là ai.

Tư liệu hình ảnh của Tô Bình Nam ở Tinh Điều quốc lại cực kỳ ít ỏi, thậm chí người phương Đông tài giỏi này còn khinh thường lời mời của tạp chí Times và chương trình talkshow của Oprah.

Tin tức truyền ra ồn ào huyên náo, nhưng càng như vậy mọi người lại càng tò mò, vậy mà lại có vài kẻ hơi bệnh thần kinh ngưỡng mộ tác phong kiêu ngạo của Tô Bình Nam, coi hắn là thần tượng của mình.

Lúc này Daisy đã thành công trở thành một paparazzi kỳ cựu, nàng bỗng nhiên nhớ tới bức ảnh mình từng lấy làm sở thích giữ lại trong album ảnh mà nàng nhớ rất kỹ.

Với tâm lý thử một lần, nàng đăng bức ảnh này thông qua tờ báo, kết quả gây ra một sự khuấy động lớn, Daisy cũng trở thành một phóng viên nóng bỏng tay của tờ báo.

Kẻ cướp đoạt.

Kể từ đó, vì bức ảnh này mà Tô Bình Nam cũng có biệt danh trong thế giới phương Tây: Marauder (Kẻ cướp đoạt).

"Ta thích nơi này."

Tô Bình Nam chỉ vào tòa nhà cao nhất của New York, phả ra một làn khói màu xanh nhạt: “Bởi vì nó khá cao, có thể quan sát toàn bộ New York. Aston, ngươi đi sắp xếp đi.”

Trong xe rất yên tĩnh, không gian bên trong thân xe dài gần mười hai mét cực kỳ lớn. Aston Dell gật đầu, lập tức gọi điện thoại. Sau vài câu nói, khách sạn Hilton có chi nhánh ở tòa nhà trung tâm thương mại Thế Giới đã bị Tô Bình Nam thuê cả tầng.

”Boss!"

Toàn bộ trong xe đều là người bên cạnh Tô Bình Nam nên sau khi Aston Dell cúp điện thoại cũng không kiêng dè: “Người bên trong Nhà Trắng cho chúng ta mười lăm phút nói chuyện, ta cần ngươi cho ta một chỉ thị cụ thể.”

Tô Bình Nam gật đầu, bỗng nhiên lên tiếng hỏi một câu: “Gia tộc Corleone đâu?”

Aston Dell nhanh chóng trả lời: “Boss, bản thân Bill sẽ không gặp bọn hắn vì danh tiếng của gia tộc, nhưng thư ký riêng của Bill đã hẹn Michael tiên sinh đi chơi gôn, thời gian hẳn là ngày mai.”

Tô Bình Nam thản nhiên ừ một tiếng, tay trái gõ có tiết tấu vài phút sau mới chậm rãi nói: “Số tiền chúng ta đặt cược cho Bill gấp đôi người Sicilian, nhưng chỉ đổi được thời gian mười lăm phút, xem ra đối phương vẫn còn nghi ngờ chúng ta.”

Trong xe yên tĩnh, mọi người đều biết thói quen của Tô Bình Nam, khi hắn gõ ngón tay thì dường như tất cả đều không dám thở mạnh.

”Nâng cao tỷ lệ việc làm, cắt giảm ngân sách và hỗ trợ các ngành công nghiệp mới."

"Đúng vậy, boss.”

Mặc dù Tô Bình Nam nói không đầu không đuôi nhưng Aston Dell lập tức hiểu được ý của hắn, bèn cung kính gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là chủ trương chính trị của hắn.”

“Thả con tép bắt con tôm, thành ngữ này chắc hẳn ngươi hiểu. Mấy nhân vật chủ chốt kia liên lạc thế nào?”

Tô Bình Nam tiếp tục hỏi.

”Tiếp xúc rất thuận lợi, những người của Robert Matthew làm việc rất hiệu quả, có điều dường như hắn muốn gặp ngươi một lần.”

“Không cần thiết.”

Tô Bình Nam lạnh lùng từ chối Aston Dell: “Giữ khoảng cách tốt cho tất cả mọi người, ta không tin tưởng hắn, mặc dù hắn là một con chó ngoan."

Điện thoại trên xe vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người. Aston Dell nhanh chóng trả lời điện thoại, giọng nói của Michael Corleone vang lên: “Trước tiên thật xin lỗi vì đã quấy rầy Tô tiên sinh nghỉ ngơi, mời hắn mở tivi kênh tin tức BBC lên, ta nghĩ hắn sẽ thích lễ gặp mặt ta tặng hắn.”

“Được rồi, Michael tiên sinh.”

Bình Luận (0)
Comment