Hàn huyên vài câu, Michael rời đi trước vì cuộc điện thoại, Tô Bình Nam cũng không yêu cầu Trình Niệm Niệm bắt đầu pha trà, mà chỉ ngồi yên lặng trên ghế sofa hút xì gà.
Gian phòng nhất thời trở nên yên tĩnh. Trình Niệm Niệm không kìm lòng được lén lút ngẩng đầu nhìn nam nhân khiến nàng hiếu kỳ kia.
Tô Bình Nam ngồi nghiêng góc với Trình Niệm Niệm. Từ góc độ nàng nhìn qua, đường nét mặt bên của hắn rất sâu, nhìn giống như đao khắc. Tùy tùng đi theo nghiêm túc đứng hai bên sofa, yên tĩnh như hai pho tượng.
“Vì sao ta lại cảm thấy cô đơn? Là vì chỗ cao không khỏi rét lạnh sao?” Trình Niệm Niệm quen suy nghĩ lung tung lại bắt đầu rơi vào bệnh cũ.
Thói quen suy nghĩ lung tung đến thất thần chính là bệnh cũ của Trình Niệm Niệm, nhưng trà nghệ của nàng thật sự không thể chê. Ít nhất là hai người kia uống trà đều không có vấn đề gì.
Động tác của nữ hài có sức quyến rũ khó tả. Làm ấm bình trà, pha trà, tráng chén… một loạt động tác như nước chảy mây trôi.
Hai người ngồi ngay ngắn không để ý tới việc thưởng thức trà, nói thật cả hai đều không hiểu những thứ này.
Mặc dù Tô Bình Nam là người phương Đông nhưng hắn xuất thân nghèo khó, kiệt ngạo tàn nhẫn. Ngươi hỏi hắn cái gì là con đường giang hồ, tại sao lại phải tàn nhẫn tranh đấu thì hắn sẽ trả lời vanh vách. Nhưng ngươi muốn hắn bình phẩm trà ngon trà dở, đúng là có chút khó khăn. Hơn nữa, trong lòng hắn có sơn hà, đối với những thứ nhỏ nhặt này, hắn chưa từng thích. Cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Lão Totti cũng giống như thế.
Hắn là người phương Tây, tiếp xúc với loại văn hóa này lại càng ít. Mặc dù bây giờ thân phận địa vị đều có, nhưng thực chất bên trong vẫn là cái loại tài xế xe tải bôn ba cầu lợi. Hắn không thích mấy thứ lòe loẹt này, chỉ có đô la xanh biếc mới là thứ hắn theo đuổi.
Đặt hai chén trà tinh xảo trước mặt hai người, mặc dù không biết thân phận của hai người kia là gì, nhưng Trình Niệm Niệm rất thức thời lui sang căn phòng bên cạnh.
…
“Chuyện của Rank là ta cho người làm.”
Tô Bình Nam cũng không che giấu mục đích của mình, giọng điệu vẫn cường thế như trước. Hắn đặt bức họa nổi tiếng trước mặt đối phương: “Bốn triệu chỉ là muốn làm bạn với Totti tiên sinh.”
Nghe Aston Dell phiên dịch, ánh mắt Totti Ans trở nên âm tàn: “Vì sao ngươi biết chuyện này? Còn nữa, mục đích của ngươi là gì?”
“Ta cần ngươi giúp ta một chuyện.”
Tô Bình Nam hơi nghiêng người về phía trước: “Hiệp hội vận tải Chicago có ba khoản đầu tư quỹ hưu trí, một trong số đó là những gì Totti tiên sinh đang làm. Hẳn là ngươi rõ ràng hơn ta. Ta hy vọng ngươi đóng băng quỹ thuộc về Johnny tiên sinh vào thời điểm thích hợp.”
“Johnny Torrion?”
Sắc mặt lão Totti trở nên âm trầm, nhìn qua giống như hờ hững nhưng trong lòng lại chẳng khác nào biển động. Người Hạ quốc này muốn đối phó với gia tộc Torrion khét tiếng? Hắn điên rồi sao?
Hắn không quá ngạc nhiên khi đối phương có thể tìm ra tài khoản thứ ba. Một sự thật không thể chối cãi là các hiệp hội vận tải trên toàn bộ Tinh Điều quốc đều gắn bó chặt chẽ với thế lực ngầm ở khắp mọi nơi. Lấy New York làm ví dụ, mối quan hệ giữa gia tộc Corleone và các hiệp hội địa phương không phải bình thường, chưa kể thực tế Chicago là một thành phố tội lỗi.
Hơn nữa, việc kinh doanh này đã tồn tại từ lâu, cũng chẳng phải chủ ý của hắn. Số tiền trong tài khoản rất phức tạp, không ai dám chạm vào tổ ong vò vẽ chứ đừng nói đến một người phương Đông, ngay cả người trong nhà Trắng cũng không có gan. Ngươi cho rằng IRSQ quốc gia, hay cục thuế quốc gia là người ăn chay?
“Ta không biết Johnny tiên sinh, cũng không biết ngươi đang nói cái gì.” Ánh mắt lão Totti tiếc nuối khi nhìn bức họa Tô Bình Nam đặt trước mặt mình. Hắn biết, nếu hắn đánh chủ ý vào số tiền đó, ngày hôm sau hắn sẽ bị bắn chết. Johnny là một người tâm ngoan thủ lạt, cũng không vì thân phận địa vị của hắn mà thu tay, huống chi chuyện này đã từng có vết xe đổ trước đó.
“Ta muốn ngươi giúp không chỉ có thứ này.”
Tô Bình Nam cũng không để ý đối phương đang nói cái gì. Hắn thuần thục rót nước trà cho hai người, thái độ cực kỳ cường thế: “Ta biết có người của ngươi giúp Johnny đi hàng. Nếu không, hắn sẽ không làm được đến trình độ như bây giờ. Ta cần lộ tuyến và con số cụ thể.”
“Ngoài ra, có khả năng sẽ có một cảnh tượng rất hoành tráng trong vài ngày tới, ta cần ngươi giúp chúng ta làm ầm lên.”
Sắc mặt lão Totti trở nên cực kỳ khó coi. Nếu như đây không phải là địa bàn của gia tộc Corleone, hắn thề sẽ khiến đối phương đẹp mặt. Hắn chưa từng thấy cách nói chuyện cường thế phách lối đến như vậy.
“Đủ rồi, Tô tiên sinh.”
Lão Totti tức giận đứng dậy: “Ta nghĩ ta lãng phí thời gian quý giá để đến đây chính là một quyết định cực kỳ sai lầm.”
Rầm!
Một chiếc vali to màu đen được đặt dưới chân hắn. Tiếng vang nặng nề khiến cho lão Totti ngẩn người cả nửa ngày. Hắn đang chờ đối phương giải thích.
“Ngươi không thể phản bội vì cái giá phải trả là không đủ.”
Tô Bình Nam giơ tách trà lên: “Ta thích vàng hơn những thứ gọi là đồ cổ. Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện sau khi xem cái này được không?”
Lão Totti ra hiệu cho con trai mở cặp da ra. Dưới ánh sáng rực rỡ trong phòng, đập vào mi mắt của hắn là một màu vàng chói.
“Những thỏi vàng Au99 do HSBC phát hành, mỗi thỏi 10 ounce.” Hơi thở của Tiểu Ans trở nên nặng nề. Tô Bình Nam nói tiếp: “Còn một chiếc hộp nữa đang chờ ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu là được.”
“Tô thân mến, ngươi không hiểu rõ Johnny rồi.”
Sức mạnh của vàng thực sự phi thường, giọng điệu của lão Totti thậm chí còn nhẹ nhàng hơn: “Những thứ này không thể mua được mạng sống của ta.”
“Nếu sức khỏe của hắn không tốt thì sao? Ngươi cũng biết đấy, cuộc sống luôn đầy rẫy những điều bất ngờ.” Tô Bình Nam mỉm cười, giọng điệu lạnh lại khiến Tiểu Ans rùng mình.
“Khi đó, ngươi sẽ còn nhận được nhiều hơn thế, số tiền khổng lồ thuộc về gia tộc Torrion trong tài khoản rửa tiền có thể sẽ có cơ hội chiếm đoạt nếu vận hành tốt.”