Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 69 - Chương 69: Mượn Đồ

Chương 69: Mượn đồ Chương 69: Mượn đồ

Cẩm Tú Các, tầng cao nhất.

Trong phòng trên cao nhất. Một cái bàn lớn, Tô Bình Nam và Lý Xương Hải ngồi đối diện cách xa nhau.

Lý Xương Hải lung lay ly rượu đỏ trong tay, nhìn như hững hờ nhưng thật ra thì trong lòng rất hồi hộp.

Tô Bình Nam sắc mặt như thường, chậm rãi thưởng thức Lafite 82 năm do Lý Xương Hải mang tới, đời sau, tên tuổi của loại rượu này lớn đến đáng sợ, Tô Bình Nam bỗng có hứng thú sưu tầm.

Bây giờ tiền hắn không thiếu, cũng đến lúc sưu tập chút thứ có giá trị cho mình.

"Hồng Bào, không đúng không đúng, hẳn là Tô tổng, bây giờ ngươi là người làm ăn, rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào?"

Tô Bình Nam ngẩng đầu nhìn Lý Xương Hải có chút vội vàng xao động một chút, Tấn Châu Đồng Thị, trong vòng hai mươi năm, hoàn toàn xứng đáng bá chủ than đá Hạ quốc.

Thị trường này đúng là có thể kiếm tiền, nhưng ngư long hỗn tạp, tranh đấu không ngừng. Tô Bình Nam có chút do dự khi bước vào cái nghề này.

"Dưới tay có nhiều thủ hạ như thế, đều phải ăn cơm, Lý tổng, ngươi cho không đủ."

Tô Bình Nam lạnh lùng từ chối, Lý Xương Hải muốn khu sói nuốt hổ, sao hắn lại không muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa. Cha con Lý gia làm quá lớn ở Hải Nam, một khi sập bàn, sản nghiệp Lý gia… ha ha ha.. còn ai trồng khoai đất này nữa!

"Nói chuyện làm ăn, nói chuyện làm ăn, mọi người đều là người làm ăn."

Lý Xương Hải ra hiệu cho nhân viên phục vụ tiếp tục rót rượu, đồng thời trêu chọc: "Những thổ hào Đồng Thị nói với ta là Lafite 82 năm phối hợp với Sprite dễ uống nhất, lúc ấy ta muốn cười vô trong mặt họ."

Tô Bình Nam cũng hơi mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Lý tổng thành tâm mời Bình Nam, ba núi quặng ngươi đầu tư bao nhiêu, Bình Nam ta ra một nửa."

Lý Xương Hải híp đôi mắt hẹp dài lại, gia hỏa này tham như thế, coi hắn là đồng tử tán tài sao?

"Làm sao? Những người ở Đồng Thị là ai, ngươi biết rõ hơn ta, các huynh đệ dùng mạng đổi phú quý mà thôi."

Ánh mắt Tô Bình Nam trở nên sắc bén, không nhượng bộ chút nào.

Lý Xương Hải có chút không muốn, ba núi quặng sản lượng phong phú, phẩm chất ưu dị, sau này sẽ trở thành một ngày thu đấu vàng.

Tô Bình Nam vốn cũng không muốn là một nửa lợi ích mà là muốn nhúng tay vào, khi cha con Lý gia sập bàn ở Hải Nam, bóp chết một dòng tiền mặt cuối cùng của bọn họ, bây giờ chỉ là lấy lui làm tiến thôi.

"Ba chục phần trăm, không thể nhiều hơn nữa."

Lý Xương Hải bị những người ở đó làm cho chán ghét thật. Cắn răng một cái, đưa ra giá cả sau cùng.

"Hợp tác vui vẻ."

Tô Bình Nam ngồi xa xa nâng ly, uống một hơi cạn sạch.

Song phương đều vui mừng giải tán, lúc chia tay, Lý Xương Hải nói: "Tiểu Hồng Bào, ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng."

Tô Bình Nam nhếch miệng lên, nở một nụ cười khát máu: "Yên tâm."

Nhìn Lý Xương Hải đi xa, Đỗ Cửu cúi người xuống: "Ba chục phần trăm lợi nhuận, Nam ca, lợi cho hắn quá rồi."

Tô Bình Nam nhìn chằm chằm vào Lý Xương Hải, còn cười khoát tay áo với Lý Xương Hải, nụ cười đầy mặt, lời nói lại làm cho người ta không rét mà run: "Từ Tương Nam về, ngươi dẫn đội tiếp đi, đi Tấn Châu. Ngoại trừ đấu với những người đó ra thì ta muốn ngươi làm một chuyện."

"Ta muốn ngươi triệt để khống chế bên ngoài bãi than đá, tháng sáu năm nay bắt đầu hoàn toàn cắt đứt hậu cần của bãi than đá Tấn Châu, ta muốn dòng tiền mặt này của Lý gia hắn gãy mất ba tháng."

Đỗ Cửu gật đầu, có chút nghi hoặc nhìn Tô Bình Nam, Tô Bình Nam ném thuốc lá trong tay: "Dám dùng ta làm đao, xem ai cười đến cuối cùng."

Mặc dù Đỗ Cửu không hiểu Tô Bình Nam đang làm cái gì nhưng vẫn kiên quyết nói: "Chắc chắn là chúng ta."

Tô Bình Nam mỉm cười, đổi đề tài: "Người tìm sao rồi?"

"Đã đủ, dựa theo ý ngươi, càng nhiều càng tốt, ta không ngờ được là một Ô Thành thì có nhiều lão hợp như vậy."

"Gọi Thiên Lý, ta dẫn các ngươi đi mượn vũ khí cho chúng ta."

Đồ tể mặt mũi tràn đầy dữ tợn, cao lớn vạm vỡ. Bên hông còn cài lấy đao mổ heo, đứng thành một hàng chỉnh tề, đối diện là mười mấy chiếc xe việt dã màu đen. Mười mấy người trẻ tuổi âu phục giày da, mặt mũi tràn đầy vẻ bất cần nhìn chằm chằm đám đồ tể này.

Thủ lĩnh lò sát sinh ở Ô Thành tên Khổng Như Ngọc, đầu trọc sáng loáng và mặt mũi tràn đầy dữ tợn, ai nhìn cũng sẽ phi một tiếng, khổ cho cái tên này.

Khổng xưởng trưởng luôn ngang ngược càn rỡ, động một chút là há miệng ân cần thăm hỏi mẫu thân người khác cảm thấy bắp chân mình hơi run, hắn biết người trẻ tuổi anh tuấn tóc ngắn trước mặt.

Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn nhất Ô Thành, sao hắn lại tới đây?

"Hồng Bào ca đúng không, hôm nay sao ngài lại tới nơi ô uế máu tanh này chứ?"

Khổng xưởng trưởng vừa mới nói xong, đám đồ tể khí thế hung hăng đằng sau lập tức mềm nhũn mất một nửa.

"Tới mượn lão ca một ít đồ để đi trừ bạo an dân."

Tô Bình Nam cười hì hì nói, vẫy vẫy tay, Dương Thiên Lý đưa một điếu thuốc lá thơm qua.

Tô Bình Nam cầm lấy, ném cho Khổng Như Ngọc: "Chia cho các huynh đệ một chút, đừng khẩn trương như vậy."

Mùi hương thuần hậu của thuốc lá hóa giải cảm xúc của nhóm đồ tể, Tô Bình Nam hỏi: "Nghe nói quý nhà máy trước khi mổ heo thì đều giật điện cho ngất đi?"

"Ừm, như vậy dễ giết."

Khổng Như Ngọc không biết Tiểu Hồng Bào muốn làm gì.

"Có thể mượn xem không?"

Tô Bình Nam cười rất bình thản.

Bình Luận (0)
Comment