Đồ được nhanh chóng đưa tới trong tay Tô Bình Nam, Tô Bình Nam nhìn ánh sáng xanh trên súng điện và tiếng cách cách trong đó, rất hài lòng.
Tô Bình Nam hỏi: "Giật chết người không?"
"Không chết, nhưng sẽ run rẩy, miệng sùi bọt mép, cực kỳ khó chịu."
"Có bao nhiêu, cho các huynh đệ mượn hết, đi chơi."
Tô Bình Nam vừa dứt lời, một xấp tiền mặt thật dày được Dương Thiên Lý đập vào trong tay Khổng xưởng trưởng.
Người đến nhanh, đi cũng nhanh.
Khổng Như Ngọc nhìn đội xe chạy đi xa, quay đầu nhìn đám đồ tể mờ mịt một chút, sờ lên đầu trọc của mình.
Tô Bình Nam mượn nửa tháng, nửa tháng sau mới trả lại, đồng thời còn có hơn mười cây thuốc lá Trung Hoa, Khổng Như Ngọc rất hài lòng, cũng rất tò mò, rốt cuộc là Tiểu Hồng Bào mượn làm gì?
Sau này câu trả lời truyền từ miệng đám lão hợp ra, đám đồ tể ở lò sát sinh mới bừng tỉnh đại ngộ. Chuyện này cũng thành một chuyện lý thú khiến cho đám đồ tể nói chuyện say sưa.
Đỗ Cửu đi, dẫn theo ba mươi sáu lão hợp với hơn mười hán tử đi Tương Nam.
Nhan Thanh Y vẫn cố chấp, điên cuồng tìm kiếm chứng cứ của Trần Thiên Phú. Nàng muốn báo thù cho vị hôn phu của nàng.
Lâm Phong chết trong một lần hành động bắt trộm cắp. Ba mươi bảy đao, đao đao đều trí mạng, tuy chưa bắt được hung thủ nhưng Nhan Thanh Y biết chính là người tứ hải. Ngoại trừ đám Trần Thiên Phú ra thì không ai có gan lớn với gian ác như vậy.
"Nhan bộ đầu, hẳn là ngươi còn nhớ ta."
Tiểu Trang ngăn cản Nhan Thanh Y vừa tan tầm, mặc dù hắn đang có nhiệm vụ trong người nhưng vẫn bị nữ nhân trước mặt kinh diễm.
Nhan Thanh Y nhíu mày, cẩn thận quan sát nam nhân vừa lạ vừa quen trước mặt.
"Là ngươi?"
Nhan Thanh Y nhớ ra rồi. Một trong số người ngoài dám đối cứng với nhóm Trần Thiên Phú, hơn nữa còn chiếm thượng phong.
"Ta nghĩ chúng ta có thể làm bạn."
Tiểu Trang rất nghiêm túc đưa tay.
"Sao ngươi lại đến tìm ta? Ta không có bạn."
Nhan Thanh Y sắc mặt lạnh lẽo, không để ý đến ý muốn bắt tay của tiểu Trang.
"Bởi vì ngươi điều tra chúng ta. Cho nên chúng ta biết ngươi."
Tiểu Trang mỉm cười: "Huống hồ chúng ta có thể giúp ngươi đối phó Trần Thiên Phú."
Nhan Thanh Y từng nhờ một bạn học ở tỉnh Thiên Nam điều tra biển số xe của Tô Bình Nam lúc ấy.
"Chiếc xe đó ta đã giúp ngươi tra, là xe của tập đoàn Cẩm Tú Ô Thành, tỉnh Thiên Nam."
"Tin tức của bạn học ngươi cũng không chậm."
"Công ty chính quy?"
Nhan Thanh Y không quá tin tưởng, bọn người ra tay cực kỳ tàn nhẫn lại là người làm ăn.
"Công ty chính quy, hơn nữa còn là nộp thuế nhiều. Chỉ là ông chủ bọn họ có chút tin đồn, chúng ta cũng điều tra, đều là tung tin đồn nhảm."
"Cám ơn ngươi, có cơ hội đến Tương Nam chơi."
Nhan Thanh Y hàn huyên vài câu, sau đó cúp điện thoại, bỏ ý nghĩ điên cuồng trong lòng đi.
Nhan Thanh Y không ngờ được là thế lực đối phương thần thông quảng đại như vậy, lại biết mình tra bọn họ, hơn nữa nghe giọng điệu còn biết rõ ân oán giữa mình và Trần Thiên Phú.
"Tại sao ngươi phải giúp ta?"
Tính cảnh giác theo thói quen nghề nghiệp, Nhan Thanh Y sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào.
"Không phải chúng ta giúp ngươi, là Trần Thiên Phú đắc tội chúng ta, cũng đắc tội ngươi, chúng ta có một cái mục tiêu chung mà thôi."
Tiểu Trang trầm ổn nói.
"Được."
Nghe được cái tên Trần Thiên Phú này, thù hận trong lòng Nhan Thanh Y dâng lên.
Sáng sớm, trong gió còn còn có chút lạnh buốt, xe buýt Tương Nam đã chật ních người vội vã đi làm.
Trình Hoa dẫn theo mấy hán tử đi theo, dùng làm mục tiêu câu cá, lên xe buýt 29. Còn có 20 nhóm giống như hắn.
Lần đầu tiên Tô Bình Nam xuất thủ, mục tiêu cực kỳ chuẩn. Chính là đánh rụng tất cả nhóm ăn cắp người tứ hải.
Đỗ Cửu nhìn Nhan Thanh Y: "Lần đầu tiên hành động thì ném 60 vạn tiền mặt, mỗi mồi câu đều có ba vạn trên người. Hạn mức lớn như vậy đủ để bọn họ làm mấy năm."
"Ngươi xác định có thể bắt được bọn họ?"
Nhan Thanh Y biết đám người tứ hải đó giảo hoạt như thế nào. Đắc thủ liền di chuyển, tốc độ nhanh kinh người, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, dám hạ tử thủ.
"Hơn ba mươi lão hợp lăn lộn nhiều năm, ánh mắt vô cùng độc, ta tin tưởng."
Đỗ Cửu nói, thật ra thì hắn còn có một câu nói không nói, đó chính là Tô Bình Nam cảm thấy không có vấn đề, như vậy thì chắc chắn không có vấn đề.
Nhan Thanh Y không nói gì, nàng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, những người này ra tay lớn kinh khủng.
Trình Hoa không để lại dấu vết, chỉ mấy người trà trộn trong đám người. Ánh mắt của hắn vô cùng độc, nhanh chóng tìm được nhân thủ của người tứ hải trên xe.
Mấy hán tử lập tức gật đầu, lặng yên không tiếng động tới gần.
Trình Hoa làm một động tác sờ lỗ tai ra hiệu cho mồi câu, ý là có thể bại lộ tài vật, hấp dẫn con mồi mắc câu. Mồi câu đều do Tô Bình Nam chọn, tướng mạo chất phác, kỹ thuật diễn được một đám lão tặc chỉ điểm, giả một người trong người có một khoản tiền lớn rất là tự nhiên.
Trương Tam lập tức giả ra vẻ lo lắng cẩn thận, thỉnh thoảng mò phần eo, ở trong đó là khoản tiền lớn ba vạn đồng được dùng túi nhựa bao lấy. Đồng thời dùng ánh mắt thận trọng quan sát chung quanh.
Mấy người tứ hải ánh mắt sáng lên, trong lòng hiện lên hai cái chữ "cá lớn."
Lập tức chậm chạp đi tới chỗ mục tiêu.