“Tô thân yêu, ngươi không cảm thấy có thêm âm nhạc thì đêm nay sẽ hoàn mỹ sao?” Michael Corleone đã uống bia, trong lòng sớm có chút hưng phấn, hắn quên mất Tô Bình Nam không hiểu được ý mình.
Tô Bình Nam nhìn Michael đang khoa chân múa tay. Hiện tại hắn rất hưởng thụ cảm giác yên tĩnh, cũng không muốn người bên dưới quấy rầy, vì thế hắn đã chỉ nữ hài đang uống rượu cách đó không xa.
“Vì sao các ngươi không hiểu ý của đối phương lại trở thành bạn tốt của nhau?”
Sau khi giúp Michael phiên dịch xong, Hùng Đốn không nhịn được hỏi Tô Bình Nam một câu. Từ khoảng cách gần như vậy, đôi má nữ hài đỏ bừng khi nhìn vào khuôn mặt như dao cắt của nam nhân.
“Ý của con người quá nhiều, không hiểu lẫn nhau cũng không tệ mà.”
Giọng điệu bình tĩnh của Tô Bình Nam mang đến một cảm giác ảm đạm khiến nữ hài cảm thấy không thể bày tỏ cảm xúc của mình.
“Các ngươi thật thú vị.”
Hùng Đốn luôn tùy tiện nhìn Michael đang khoa chân múa tay trong điện thoại, mỉm cười nói: “Hắn đang gọi điện thoại tìm một dàn nhạc đến đây biểu diễn. Xem ra ta đã rất may mắn.”
“Có lẽ là vậy.”
Tô Bình Nam nhìn nữ nhân tràn ngập khí tức văn nghệ, từ chối cho ý kiến. Đột nhiên hắn có một suy nghĩ, nếu nữ hài kia biết hai người đều là người liếm máu giang hồ, không biết có bị hù đến chạy bán sống bán chết hay không.
“Ngươi có thể nói cho ta biết những gì đang cất chứa trong lòng hay không?”
Hùng Đốn làm động tác chống nạnh dễ thương: “Bổn cô nương thấy ngươi đẹp trai như vậy, ta sẽ làm thùng rác miễn phí cho cảm xúc của ngươi.”
Người hiểu rõ đạo lý như Tô Bình Nam, cộng thêm trong lòng hắn có sơn hà, đương nhiên sẽ không vì tình cảm dao động mà nói lời không nên nói. Nghe xong, hắn chỉ lắc đầu, cũng không trả lời.
“Thứ nhất, chúng ta là người xa lạ, ta sẽ không ăn nói lung tung.” Hùng Đốn tất nhiên không từ bỏ, đảo mắt nói tiếp: “Hơn nữa ta sẽ giữ bí mật thật tốt.”
Tô Bình Nam cảm thấy có chút chán ghét khi nữ nhân kia cứ oang oang bên tai hắn. Hắn khoát tay, giọng điệu lạnh lại: “Người có thể giữ bí mật cho người khác chỉ có một loại, đó chính là người chết.”
Nữ nhân mỉm cười tháo cái mũ trùm vốn đang che chắn thật kỹ xuống, cái đầu trọc của nàng khiến Tô Bình Nam sững sờ.
“Ung thư hạch không Hodgkin, u lympho không Hodgkin.”
Gương mặt của nữ hài không phải loại nghiêng nước nghiêng thành, ngược lại bởi vì tướng mạo gầy gò, khiến diện mạo của nàng trở nên bình thường, chỉ có ánh mắt là cực kỳ có thần.
“Ta có thể chết bất cứ lúc nào.”
Nữ hài vừa cười vừa nói: “Cho nên ta có thể giữ được bí mật.”
Ánh mắt Tô Bình Nam sắc bén nhìn Hùng Đốn. Qua mấy phút, hắn bỗng nhiên bật cười, rồi đưa một chai bia cho nàng.
“Giữa sự sống và cái chết thường hay có khủng bố, khó có được sự rộng mở.”
Hắn không hề có sự đồng tình hay đáng thương, chỉ có thưởng thức: “Ngươi xứng làm bạn của ta.”
Tô Bình Nam không coi ai ra gì, khiến Hùng Đốn nhịn không được bĩu môi.
Cuộc đời nàng ghét nhất chính là những lão sói vẫy đuôi, nhưng lời nói của nam nhân cùng với phong thái của hắn lại khiến nàng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
“Được.”
Hùng Đốn đội mũ trùm đầu lại. Nàng cảm thấy cái đầu trọc của mình bị gió đêm thổi vào hơi lạnh: “Cảm ơn ngươi đã coi ta là bạn.”
“Đúng rồi, ngươi có bị sốc nếu bây giờ ta chết hay không?” Hùng Đốn bỗng nhiên nổi lòng tinh nghịch. Nàng nhấp một ngụm bia, sau đó bày đặt giả chết hù dọa nam nhân quá mức trầm ổn trước mặt, muốn từ trên mặt đối phương nhìn thấy sự kinh ngạc mà nàng muốn thấy.
“Tối nay xác thực sẽ chết rất nhiều người nhưng ngươi thì không.”
Tô Bình Nam vẫn mỉm cười như cũ. Hùng Đốn cho rằng nam nhân trước mặt đang nói về nhân số tử vong tự nhiên mỗi ngày, cũng không suy nghĩ nhiều.
…
Bond bỏ mạng đã đánh vỡ ý chí của các tay súng của gia tộc Torrion, cộng thêm thời gian không cho phép bọn hắn triền đấu. Ricky Torrion, thủ lĩnh của đội tỏ ra vô cùng quyết đoán.
“Rút lui.”
Những người này rút lui rất có trật tự, giống như đã được diễn tập qua. Chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, trong tòa nhà chỉ còn lại tiếng rên rỉ của người bị thương cùng với căn phòng đầy lỗ đạn, nhìn mà giật mình.
…
“Đã ghi lại được hết.”
Cơ thể Paul run lên vì phấn khích, hắn đã chụp lại trọn vẹn một cuộc đọ súng giữa thế lực ngầm ở Chicago, độ khốc liệt của trận chiến và sự tinh vi trong vũ khí của những người này thực sự khiến hắn choáng váng.
Không hào hứng như Paul, trợ thủ của hắn ngược lại vô cùng khẩn trương.
“Chuyện gì vậy?” Paul hỏi.
“Sau khi chúng ta phát ra ngoài, Johnny Torrion điên rồ đó sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Paul có vẻ là người dày dặn kinh nghiệm: “Đã quá muộn để hắn đè xuống chuyện này. Khi sự việc xảy ra, những chính trị gia cấp trên sẽ đóng đinh hắn. Lúc này, hắn sẽ không bao giờ dám làm gì chúng ta. Nếu không, hắn đang trắng trợn khiêu khích điểm mấu chốt của toàn bộ luật pháp. Hắn là tên điên chứ không phải kẻ ngu.”
Nội tình và thế lực của Michael Corleone ở New York thực sự rất thâm hậu. Không phải ai cũng có thể mang cả dàn nhạc Bill đến cái nơi đầy gió này.
Trong lúc người của dàn nhạc loay hoay với nhạc cụ của mình, Hùng Đốn tỏ ra hưng phấn hơn so với ai khác, nhảy nhót chẳng giống một bệnh nhân chút nào.
Nàng đưa tay về phía Tô Bình Nam đang uống bia, đưa ra lời mời: “Ta mời ngươi khiêu vũ.”
Tô Bình Nam kinh ngạc.
Khi quyền lực của hắn ngày càng lớn, hắn tham gia yến tiệc, khiêu vũ cũng nhiều hơn. Biểu hiện không giận tự uy ngày thường khiến cho hắn bất cứ trong nước hay nước ngoài đều là người được nữ nhân chủ động mời.
“Một dàn nhạc thôi mà, có cần phải hưng phấn như vậy không?”
Tô Bình Nam nhìn nữ hài không còn sống được bao lâu nữa. Sự thoải mái của Hùng Đốn khiến cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Chết vui còn hơn chết buồn mà.” Nữ hài nói.
“Nhưng ta không biết khiêu vũ.”
Tô Bình Nam thành thật nói: “Cũng chưa hề nhảy với người khác.”
Nữ hài càng phấn khích hơn, tay vẫn kiên quyết duỗi ra giữa không trung: “Lần đầu tiên cứ giao cho ta. Có như vậy, ta sẽ sống lâu hơn trong trí nhớ của một người.”