Trong lúc Tô Bình Nam đang nhìn thẳng nàng, điện thoại bên hông vang lên.
“Chiến dịch chặt đầu của Johnny đã thất bại, những người đó rút lui rất kiên quyết.” Giọng nói của Dương Thiên Lý vang lên trong không khí.
Tô Bình Nam mỉm cười nhìn khuôn mặt tái nhợt và không còn chút máu của Hùng Đốn trước mặt, ngoài ý muốn chính là hắn luôn cẩn thận lại có chút không kiêng kỵ nữ nhân bên cạnh. Hắn nói tiếp: “Có thể được chọn đều là nội tình của gia tộc Torrion. Chặt đi móng vuốt đó, tên điên kia chính là con cọp không răng.”
“Hiểu rồi.”
Dương Thiên Lý cười lạnh: “Bên trong còn có một người ta quen biết. Hắn chính là chủ lực trong việc quấy rối công trường của chúng ta.”
“Nói cho Matthew đi.”
Tô Bình Nam thu lại nụ cười. Nam nhân trong mắt Hùng Đốn bỗng nhiên tràn đầy sát khí: “Những người đó một tên cũng không để lại. Nếu xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, bảo hắn cút ngay lập tức.”
Cúp điện thoại, Tô Bình Nam nhếch miệng cười với Hùng Đốn: “Ta nghĩ một người sắp chết sẽ bảo vệ bí mật cho người khác.”
Nữ hài ngây ra như phỗng.
Nàng nhìn như một thiếu nữ trẻ trâu điên điên khùng khùng nhưng nàng không phải đồ ngốc. Mấy câu nói đậm mùi máu tươi của nam nhân khiến cho bộ não thường hay liên tưởng cực kỳ phong phú hiện lên một đống cảnh tượng giang hồ tranh đấu.
“Còn nhảy nữa không?”
Nhìn nữ hài đang ngơ ngác, Tô Bình Nam lắc đầu. Xem ra hắn đã quá xem trọng nàng rồi.
“Nhảy, vì sao lại không nhảy chứ?”
Nàng bĩu môi, gương mặt hiện lên sự mừng rỡ mà Tô Bình Nam nhìn không hiểu: “Ông trời cũng thật tốt với ta. Khi ta tha hương nơi đất khách quê người lại gặp được một đại ca xã hội đen, quá kích thích rồi.”
…
Khúc dạo đầu của Casablanca vang lên.
Với âm điệu trầm đục của bản nhạc, Tô Bình Nam chưa từng khiêu vũ nhìn qua có chút vụng về. Điều này khiến cho Michael Corleone bên cạnh cười rất vui vẻ.
“Nhảy thành cái gì không quan trọng.”
Hùng Đốn có thể cảm nhận được cơ thể cường tráng và vụng về của nam nhân ôm mình: “Nhảy theo cảm giác của mình là được.”
Tô Bình Nam im lặng.
“Nhưng dù sao cũng cảm ơn ngươi.”
Lại cảm thấy cơ thể đau nhức, hai má Hùng Đốn có chút đỏ lên, nhưng vẫn đánh bạo dựa vào vai nam nhân: “Ta thích loại cảm giác này.”
Người nữ nhân rất lạnh.
Tô Bình Nam từ khoảng cách gần nhìn sang. Cặp môi tái nhợt của nữ hài hơi tím lên, cơ thể mất tự nhiên mà run run, rõ ràng đang cố nén sự đau đớn.
“Đừng khách sáo.”
Giọng điệu Tô Bình Nam khó có sự dịu dàng như bây giờ. Hắn nghe theo lời đề nghị của nàng, chậm rãi thả lỏng cơ thể. Một sự thoải mái khiến cho tâm trạng của hắn vui vẻ hơn rất nhiều.
Người Apennine rất lãng mạn và người Sicilia cũng không ngoại lệ. Corleone tắt nụ cười trêu chọc của mình, lặng lẽ quan sát.
Ánh mắt nhìn hai người khiêu vũ dưới trăng trở nên hoảng hốt, cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì.
Hắn biết nguyên nhân Hùng Đốn xuất hiện ở đây, hắn thật sự có ấn tượng tốt với nữ hài kiên cường nhưng đầy cởi mở mà hắn chưa hề quen biết trước đó. Hắn thấp giọng giải thích tình huống của nữ hài cho ban nhạc nghe.
Người làm nghệ thuật phần lớn tình cảm đều rất phong phú. Sau khi Michael Corleone thì thầm vài lời, dàn nhạc mới vứt bỏ sự bất mãn, bắt đầu nhập tâm biểu diễn.
“Ta sẽ tặng cho ngươi một món quà.”
Giọng nói của nữ nhân rất thấp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Bình Nam: “Không cho phép từ chối.”
“Ta đã từng nghĩ đến việc đan một chiếc khăn hoặc thứ gì đó cho một nam nhân, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không gặp được. Ta tặng lại cho ngươi. Nó rất đắt đấy, khi đan thành áo cũng sẽ rất ấm.”
Thứ mà nữ hài tặng cho Tô Bình Nam không phải thứ gì có giá trị, mà là một quả bóng len xám đựng trong một chiếc túi rất dễ thương.
“Tiếc là không có thời gian, đành phải để cho bạn gái của ngươi đan rồi.”
Nữ hài mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng và đều tăm tắp, nhưng đôi mắt đỏ hoe lại thể hiện nỗi quyến luyến trần gian.
…
Trời đã hửng sáng, ban nhạc cũng đã rời đi. Hùng Đốn cũng thu dọn xong hành lý của mình. Sự cởi mở của nàng khiến cho hai nam nhân quát tháo phong vân không cách nào nói ra lời gì để giữ nàng lại. Bọn hắn cũng biết, qua hôm nay sẽ không gặp lại, nhưng sẽ lưu lại trong trí nhớ của rất nhiều người.
Bên trong chiếc Dodge sang trọng, suy nghĩ của Tô Bình Nam có chút phức tạp.
Hai người chỉ nhảy một bài, bởi vì đau nhức mà cơ thể Hùng Đốn run lên, thật sự không tiếp tục kiên trì được nữa. Ai cũng nhìn ra được nàng đã cố gắng chống đỡ, nhưng vẫn mỉm cười chịu đựng như cũ, sợ phá hủy bầu không khí.
“Ta sẽ đến Alaska để xem cực quang đẹp nhất, và ta cũng sẽ đến hẻm núi Kolomod nổi tiếng để ngắm bình minh. Tất nhiên, ta có thể sẽ chết trên đường. Thời gian là quý giá đối với ta, vì vậy tạm biệt.”
“Chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Tô Bình Nam đứng dậy khoát tay. Hắn luôn vững tâm như sắt, tất nhiên sẽ không nói mấy chuyện nhi nữ tình trường. Hắn chỉ an ủi một câu: “Chúc ngươi may mắn hoàn thành giấc mộng của ngươi.”
“Cảm ơn.”
Hùng Đốn chào theo kiểu rất nữ sĩ: “Cũng không nhất định. Nếu có cơ hội gặp lại ngươi, có lẽ ta sẽ trở thành người bạn mà ngươi có thể chia sẻ bí mật.”
“Được.”
Tô Bình Nam cười mà như không cười nhìn Hùng Đốn: “Bí mật của ta rất nhiều, đủ để hù chết người.”
…
“Gặp quỷ rồi.”
Ngồi trong xe dẫn đội, sắc mặt Ricky Torrion trở nên dữ tợn: “Tim Potts có rất nhiều thuộc hạ sẵn sàng bỏ mạng vì hắn. Lần này không giết chết hắn, chúng ta sẽ rất phiền phức.”
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một số người bị thương cố nén cơn đau: “Rick, có người chặn đường phía trước.”
Tài xế phanh gấp khiến mọi người nghiêng về đằng trước. Ricky ngồi thẳng người, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ, mặt biến sắc: “Quay lại.”
Giọng của hắn trở nên khàn khàn và bối rối. Ánh đèn xanh đỏ phía trước của cả đoàn xe thật chói mắt vào ban đêm, hàng chục chiếc xe xung kích chống bạo động chặn đường phía trước.
Nhân vật bất thường xuất hiện.