Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 706 - Chương 706: Chỉ Vì Một Câu Nói

Chương 706: Chỉ vì một câu nói Chương 706: Chỉ vì một câu nói

Pằng! Nam nhân bị bắn vào trán, cả người lập tức ngã xuống đất. Lực xuyên thủng cực mạnh của viên đạn làm hắn tử vong. Mọi người ngây ra như phỗng, trong lúc hỗn loạn không biết đạn bắn ra từ đâu. Không ai nhìn thấy trên nóc biệt thự lóe lên ánh lửa.

Hai bên đều không có tâm trạng ham chiến. Sau khi Tim Potts chết, những người khác gần như là chạy chối chết, lôi cơ thể vẫn còn hơi ấm của Tim lên xe rồi nhanh chóng phóng đi.

Dường như tất cả lại khôi phục yên tĩnh, rất nhiều người còn sống lập tức xụi lơ trên mặt đất. Lúc này có tiếng còi chói tai loáng thoáng vang lên ở đằng xa.

Mấy trụ cột còn lại trong trang viên đưa mắt nhìn nhau, rất nhiều người chứng kiến cái chết của Tim.

Hình như là không có bên nào thắng?

...

"Nhớ là Johnny không chết thì đừng động đến Tim Potts. Nếu Johnny chết thì Tim tuyệt đối không thể còn sống ra khỏi trang viên."

Đây là lời Tô Bình Nam dặn dò Để Diệu Dương. Vì vậy Johnny Torrion vừa mất mạng, Để Diệu Dương lập tức nổ súng khi thấy Tim định rời đi.

Cây súng bắn chết Tim Potts rất cũ rồi.

Đó là súng trường Arisaka Kiểu 99, là hàng tồn trữ ở Bạch Sơn khi xưa, nhưng được bảo dưỡng rất tốt. Bất kể báng súng bằng gỗ màu đỏ hay là nòng súng đen sáng bóng đều bóng loáng như mới.

Để Diệu Dương ung dung xử lý mọi dấu vết trên mái nhà, sau đó thả thang dây đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng biến mất ở nơi xa. Vài phút sau khi hắn đi, quản gia của gia tộc Torrion xuất hiện trên mái nhà, cẩn thận kiểm tra tình hình một lượt rồi gật đầu, cất thang dây đi. Tất cả giống như chưa từng có gì xảy ra.

Để Diệu Dương trèo tường ra khỏi trang viên, sau khi lên xe mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lần này có vẻ thuận lợi lạ thường, nhưng nếu như có bất kỳ khâu nào đó xảy ra vấn đề thì hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm. Mục đích hắn liều mạng như vậy rất đơn giản, đó là hắn muốn làm việc, muốn được xuất đầu, muốn một mình đảm đương một phía.

Để Diệu Dương có uy vọng rất cao trong Hải Đông Thanh, sau khi gia nhập Cẩm Tú cũng được Tô Bình Nam coi trọng, nhưng lý lịch của hắn vẫn còn mỏng, lại thêm phong cách làm việc của tập đoàn Cẩm Tú, cho nên hắn khó có cơ hội.

Việc này là do hắn cố gắng giành lấy.

Tô Bình Nam kiệt ngạo tàn nhẫn nhưng làm việc vô cùng cẩn thận. Mọi chuyện không có gì là tuyệt đối, người hắn tin tưởng nhất là thuộc hạ của mình, cho nên hắn định sắp xếp một lớp bảo đảm cuối cùng.

Để Diệu Dương chủ động xung phong và được chấp nhận.

Sự việc không diễn ra như trong dự liệu của Tô Bình Nam, không biết vì nguyên nhân gì mà thân tín của Tim Potts - kẻ ban đầu được chọn để ra tay lại không ra tay.

"Cơm là ta ăn, có lẽ người khác không hợp khẩu vị."

Xe nổ máy, Để Diệu Dương gọi điện thoại nói ngắn gọn một câu rồi cúp máy luôn. Lúc này hắn mới yên tâm châm một điếu xì gà.

Tài xế là thuộc hạ cũ của Để Diệu Dương, vừa hâm mộ nhìn điếu xì gà của hắn vừa nói: "Để ca, cho một điếu đi mà, ngươi đừng tiếc, dù sao sau này ngươi cũng được phát xì gà gấp bội."

Trong Cẩm Tú, không cần nói cũng biết xì gà gấp bội nghĩa là gì. Để Diệu Dương thích ý cười ha ha.

"Cho ta một điếu."

Gần như cùng lúc đó, Lâm Truyền Phượng ở Quảng thành cũng nói câu này với Hồ Quốc Khôn đang nuốt mây nhả khói.

Nam nhân mỉm cười đưa thuốc lá cho nàng: "Thuốc không ngon, không biết bà chủ Lâm có quen không."

Hiển nhiên là Lâm Truyền Phượng không quen. Nàng rít sâu một hơi, sau đó ho sặc sụa không thở nổi, mãi lâu sau mới đỡ hơn.

"Bạn ta bận rộn, đối phương xử lý rất sạch sẽ, chẳng qua là đi gấp thôi."

Lâm Truyền Phượng nói: "Ta chỉ có thể nói đến thế thôi, những cái khác không thể trả lời."

"Vậy ư?"

Hồ Quốc Khôn híp mắt trong khói mù lượn lờ: "Trực giác của ta mách bảo rằng sự việc không đơn giản như vậy. Hiện tại chiếc thuyền kia đang ở đâu?"

Lâm Truyền Phượng hút điếu thuốc lá rởm cay xè, lắc đầu đáp: "Đừng ép ta chết."

"Ngươi đang sợ?" Nam nhân hỏi tiếp. "Đúng vậy." Nữ nhân gật đầu.

"Ngươi không nói, người khác sẽ nói." Hồ Quốc Khôn cười gằn: "Hãy quý trọng cơ hội ta dành cho ngươi."

"Không có ai biết tình hình cụ thể, người biết tuyệt đối sẽ không nói."

Nữ nhân lắc đầu, dí tàn thuốc lên bàn làm việc bằng gỗ đỏ quý giá: "Bọn hắn biết ngồi tù còn tốt hơn là mất mạng."

Nhất thời bầu không khí trong phòng chợt đóng băng. Mấy cảnh sát trẻ có mặt ở đây đều hít sâu một hơi. Thời gian này bọn hắn đã biết đến sự to gan và độc ác của nữ nhân này, kẻ nào lại khiến nàng sợ hãi đến vậy?

Hồ Quốc Khôn không tức giận, ngược lại càng hăng hái hơn. Hắn không ngờ mình lại vô tình chạm tới tổ chức khiến Lâm tỷ ở Quảng thành cũng phải e sợ. Điều này khiến hắn như ngửi thấy mùi tanh của cá mập...

Chiếc xe réo còi báo động inh ỏi chạm mặt xe của tổ chức Tim Potts. Người nào người nấy đều sắc mặt nặng nề, thậm chí có chút mờ mịt không biết làm sao.

Tim chết rồi, người đối ngoại như mưa rền gió dữ, đối nội như gió xuân chăm sóc mọi người đã chết, bọn hắn nên đi đâu về đâu?

Tất cả đã kết thúc.

"Sao lại thế này?" Tài xế Harry lộ vẻ mặt phức tạp, có điều mọi người đều đang tràn đầy tâm sự nặng nề nên không phát hiện thấy hắn bất thường.

"Xui xẻo hay là có kẻ khác giống mình?"

Trong đầu Harry ngập tràn nghi vấn. Hắn không nhìn thấy hướng đạn bay tới, nhưng hắn biết mình mới là người được chọn để ra tay.

Sau khi Johnny chết có rất nhiều cơ hội giết Tim, nhưng hắn từ bỏ hành động. Cho dù hắn đã nhận không ít tiền và bị người bí ẩn nắm thóp, hắn vẫn không ra tay.

Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì một câu nói.

Bình Luận (0)
Comment