“Tử hình thì không đến mức, nhưng ba mươi năm thì có thể.”
Hồ Quốc Khôn nhìn con cá lớn mà mình đã dày công đánh bắt gần nửa năm trời.
“Có giảo biện cỡ nào cũng không có ý nghĩa. Ta muốn hỏi một vấn đề mà ta cảm thấy tò mò, biết đâu chừng có thể xử lý khoan dung. Dù sao bớt một ngày cũng đỡ được một ngày.”
“Ngươi hỏi đi.”
Nữ nhân nở một nụ cười xinh đẹp với nam nhân trước mặt. Không thể không nói, Lâm Truyền Phượng chăm sóc vô cùng tốt. Mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thời gian không để lại quá nhiều vết tích trên mặt nàng.
“Bớt cười đùa đi.”
Một thanh niên đứng sau lưng Hồ Quốc Khôn nghiêm túc nói: “Hỏi ngươi cái gì thì ngươi đáp cái nấy.”
“Đi.”
Hồ Quốc Khôn khoát tay ra hiệu thanh niên ra ngoài. Hắn biết nữ nhân kia là một kẻ giảo hoạt khó chơi, sợ chọc giận đối phương. Vò đã mẻ thì không sợ rơi, nếu nàng không khai lời nào, không khỏi sẽ là một tổn thất lớn.
"Công ty của ngươi có tổng cộng ba tàu vận chuyển hàng hóa, bao gồm cả việc cho thuê. Chúng ta đã kiểm tra hầu hết mọi thứ bên trong, bao gồm loại hàng hóa mà bọn hắn vận chuyển mỗi lần, chở bao nhiêu người và ai đã mua.”
Nói đến đây, nam nhân dừng lại một lúc rồi mỉm cười hỏi: “Nhưng khoảng thời gian này, nội tuyến của chúng ta lại không tìm thấy bất kỳ tin tức hay chi tiết nào. Ta muốn ngươi cho ta biết chính xác ngươi đã làm gì? Tại sao lại đáng giữ bí mật như vậy?”
“Con tàu đó?"
Lâm Truyền Phượng vén một sợi tóc ra sau tai, vẻ mặt suy tư.
“Trombone, Tinh Điều quốc. Nửa tháng trước, nó đến Tinh Điều quốc. Hôm nay, nó đã quay về địa điểm xuất phát, nhưng nó đã đi lệch hướng được báo cáo. Người của ta ở bến cảng không đón được nó. Bây giờ nó đi đâu, trên thuyền có cái gì?”
Gương mặt vừa có chút huyết sắc của Lâm Truyền Phượng trở nên khó coi. Ánh mắt Hồ Quốc Khôn vẫn luôn quan sát thần thái của nữ nhân trước mặt. Hắn là tay lão luyện, am hiểu nhất chính là nắm bắt nhược điểm trong lời nói và biểu hiện của đối phương.
Nhưng kết quả quan sát khiến cho hắn cảm thấy hơi kinh ngạc. Sắc mặt của nữ nhân hiện lên sự sợ hãi, đúng vậy, là sợ hãi.
Hồ Quốc Khôn có thể khẳng định, nữ nhân này vẫn luôn bình tĩnh đối mặt với tất cả sau khi hắn vào cửa, nhưng bây giờ nàng đang sợ.
Nữ nhân im lặng. Hồ Quốc Khôn rất có kiên nhẫn đốt một điếu thuốc lá, mỉm cười nói: “Không vội. Ta chờ ngươi nghĩ cho rõ ràng. Thuyền sẽ trở lại, đến lúc đó đáp án sẽ được giải.”
“Vậy ngươi còn hỏi cái gì?”
Lâm Truyền Phượng nheo mắt nói: “Cho ta một điếu thuốc.”
…
Ngửa đầu lên trời cười to, Johnny Torrion cảm nhận được sức sống đang trôi qua. Lúc này, hắn giống như quay trở về cơ thể thật sự của mình. Từ trước đến nay, hắn chưa từng có cảm giác tốt đẹp đến như vậy.
Ông trời ghét kẻ hèn nhát, cho nên hắn thắng. Kẻ hèn nhát đối diện bị chính mình đè bẹp không ngóc đầu lên được, những người hắn mang theo cũng ngã xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Thời gian trôi qua, động tĩnh lớn như vậy, cảnh sát nhất định sẽ đến rất nhanh nhưng hắn không sợ.
Lãnh địa riêng là thiêng liêng và bất khả xâm phạm. Một mạng lưới các mối quan hệ đan xen và một đội ngũ luật sư giỏi sẽ giúp hắn giải quyết hết thảy.
Tiếng cười im bặt.
Một thứ lạnh buốt đè vào sau ót khiến Johnny biết đó là vật gì, nhưng hắn không quen với cảm giác này.
“Johnny tiên sinh, có người nhờ ta chuyển lời cho ngươi.”
Đối phương lên tiếng khiến Johnny Torion vui mừng khôn xiết. Chỉ cần lên tiếng chứng tỏ có thể đàm phán. Hiện thực không phải diễn kịch. Giết người cũng không cần nói nhảm nhiều như vậy.
“Tô tiên sinh Cẩm Tú gửi lời hỏi thăm ngươi.”
Johnny Torrion không biết Tô tiên sinh mà đối phương nhắc đến, nhưng hắn biết Cẩm Tú. Đây không phải là xí nghiệp Hạ quốc đang muốn nhúng tay vào ngành công nghiệp cờ bạc sao?
Đối phương không cho hắn thời gian để suy nghĩ. Nói xong, tiếng súng vang lên.
Mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng trên ban công.
Một tên da đen mặc áo sát nách đột nhiên xuất hiện sau lưng Johnny Torrion ngông cuồng, đối phương dùng súng chĩa vào gáy hắn, nói một câu rồi đột nhiên nổ súng.
Không ai nghe thấy câu nói kia là gì, nhưng niềm vui bất ngờ này khiến Tim Potts thoáng ngẩn ngơ. Hình ảnh Torrion ngã xuống giống như màn quay chậm trong phim vậy.
Không chỉ hắn, tất cả mọi người đều sững sờ trước cái chết của Johnny Torrion, đặc biệt là người của gia tộc Torrion ai cũng mất hồn mất vía.
Trong trường hợp này, thất thần chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Những kẻ liều mạng tinh nhuệ và bưu hãn bậc nhất không thể trở về được nữa, những người còn lại hoàn toàn dựa vào định hải thần châm Johnny để chống đỡ. Đừng thấy Johnny điên cuồng mà lầm, sức cảm hóa cực kỳ cường đại của hắn chính là căn cơ của những kẻ liều mạng nhiệt huyết này. Bây giờ những người còn sống ứng với một câu châm ngôn.
Binh bại như núi đổ.
Gần như chỉ trong nháy mắt, lại có thêm ba nhân vật cốt cán của gia tộc Torrion mất mạng trong hoảng hốt. Tim Potts mừng rỡ như điên, thần trí cũng dần tỉnh táo lại.
Đại cục đã định, lúc này không đi thì chờ đến bao giờ?
Tim lập tức ra quyết định, đồng thời gấp gáp hô to: "Đi thôi, lên xe!"
Tâm trạng ngạc nhiên xen lẫn vui mừng tràn đầy cõi lòng, Tim Potts buộc mình phải bình tĩnh lại. Hắn không phát hiện ra giọng mình khàn đặc. Hắn biết chuyện này qua đi, chỉ cần hắn hành động khéo léo thì tương lai hắn chính là vương giả mới của thành phố này.
Những người này rút lui rất vội vàng, điều này không có gì đáng nói. Người của gia tộc Torrion đang hồn bay phách lạc cũng không tiến hành truy kích. Không lâu sau, một chiếc xe tải lao nhanh như chớp, dừng lại bên cạnh Tim Potts.
"Chúng ta thắng rồi."
Tim vừa mở cửa xe vừa vươn tay bắn kẻ địch đang đuổi theo, nét mặt tràn đầy hưng phấn. Hắn nói với thuộc hạ lái xe, giọng nói không giống được sự phấn khích: "Tương lai Chicago là..."
Hắn còn chưa nói hết câu, nét vui mừng và hưng phấn đã đọng lại trên gương mặt.