Câu lạc bộ Vũ Nương.
Tấm biển đèn led ám muội giúp Harry còn chưa đi vào đã biết đây là nơi nào. Hormone đặc trưng của nam nhân tiết ra khiến hắn miệng đắng lưỡi khô.
"Các cô gái bên trong đều nóng bỏng."
Joe Troy nháy mắt ra hiệu: "Thậm chí còn có mấy em gái quận Essex."
Ngọn lửa trong lòng Harry càng nóng rực.
Thời đại này ở phương Tây, nữ nhân quận Essex nổi tiếng quyến rũ, hắn đã nghe danh từ lâu nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.
"Ta mời."
Thấy Harry im lặng, Joe Troy tưởng đối phương đang rầu rĩ vấn đề chi phí nên hào phóng nói: "Ta cần người bạn là ngươi."
Harry hiểu nhầm ý của đối phương.
Tự tay kết liễu đại nhân vật Johnny Torrion khiến danh tiếng của Joe Troy tăng vọt. Thời gian hắn đến khu phố Nam không dài, dựa vào điểm này cũng đủ để hắn đứng vững gót chân, bây giờ hắn lôi kéo mình là vì muốn tiến xa hơn.
Nghĩ tới đây, Harry không từ chối mà thân thiết vỗ vai Joe, hai người cứ thế sóng vai nhau đi vào. Hắn không nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Joe Troy có ẩn ý.
...
"Ba sắp nhỏ." Trong một ngôi nhà đơn sơ ở thị trấn Hắc Thổ, Đào Hoa - vợ của Lý Thiên Cẩu dùng một tấm vải xanh hoa nhí che cửa tạo thành một phòng tắm đơn sơ, vừa kỳ cọ vết bẩn trên người suốt mấy ngày đi đường vừa cảm khái: "Người ở đây tốt thật đấy, làm ta ngại quá cơ, bọn hắn tặng nhiều đồ quá."
"Ừ."
Lý Thiên Cẩu ngồi xổm đút củi khô vào bếp: "Không nhận cũng không được. Ta đã nói làm nhân viên kiểm lâm không tệ mà, ban đầu ngươi còn không đồng ý. Nếu không cho ngươi đãi ngộ của nhân viên tạm thời, ngươi còn muốn ầm ĩ với ta."
Xoạt!
Tấm rèm hoa nhí bị kéo ra một góc, Đào Hoa ló đầu ra: "Vốn là thế mà, ngươi đường đường là anh hùng chiến đấu mà lại bị phân đến nơi khỉ ho cò gáy này, bọn hắn bị mù còn không cho ta nói vài câu."
"?"
Lý Thiên Cẩu cười ngây ngô: "Ta thì tính là anh hùng gì chứ, chẳng phải chỉ giết mấy tên giặc thôi sao. Hơn nữa ta thích núi rừng, nơi này khiến ta cảm thấy thoải mái."
"Gỗ mục không thể đẽo."
Đào Hoa liếc xéo nam nhân đang ngồi hút thuốc trong góc, hung hăng kéo rèm lại, sau đó bật cười khúc khích: "Cẩu Tử, ngươi nói xem hôm nay người ta tặng đồ, mình có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền?"
"Chà!"
Lý Thiên Cẩu gãi đầu nhìn đủ thứ đồ dùng hàng ngày như là bột mì, trứng gà... chất đầy nhà, nuốt nước miếng rồi mới đáp lời: "Khoảng bảy tám trăm."
"Nhiều thế?"
Đào Hoa đang tắm thốt lên đầy kinh ngạc, sau đó hơn hở tính toán: "Cẩu Tử, lương tháng của ngươi là một trăm tám nhỉ?"
"Ừ." Lý Thiên Cẩu trả lời rất nhanh.
"Ta là nhân viên tạm thời, một tháng sáu mươi lăm tệ, vậy là một tháng chúng ta có hai trăm bốn mươi lăm tệ. Mấy thứ này chúng ta không cần mất tiền cũng ăn được hơn nửa năm, nói không chừng đến lúc đó chúng ta có thể dành dụm tiền mua được một chiếc tivi đấy. Hôm đến đây ta nhìn thấy một chiếc tivi màu ở cửa hàng hợp tác xã..."
Nữ nhân hạnh phúc chìm đắm trong tưởng tượng về tương lai, Lý Thiên Cẩu cười ngây ngô gật đầu. Đứa con sáu tuổi Lý Hạo Nhiên vô tư chơi đùa dưới cây hòe lớn trong sân. Tất cả vẽ nên một bức tranh hạnh phúc.
Lúc này hai người trẻ tuổi tính tình chất phác còn chưa biết rằng trong thực tế chẳng có ai tặng không cho ngươi cái gì, người ta nhất định sẽ đòi ngươi báo đáp.
Lý Thiên Cẩu có biệt danh Tay Súng Thần trong bộ đội không biết rằng có đôi khi hiện thực còn tàn khốc hơn chiến trường.
Chiến trường giết người, hiện thực diệt tâm.
...
"Joe thân ái."
Men rượu hoàn toàn chiếm cứ não bộ, lời nói lè nhè không rõ, Harry vừa ngắm nhìn các vũ công xinh đẹp đang ra sức thực hiện các động tác chọc ghẹo trên sân khấu vừa nịnh nọt: "Sau khi Tim Potts chết, Benson không thể phục chúng. Troy, ngươi có cơ hội. Ta sẽ giúp ngươi."
Joe Troy không tiếp lời Harry, mà nhìn đồng hồ treo trên tường rồi nói một câu: "Sắp đến giờ rồi, ta dẫn ngươi đi gặp một người."
"Gặp ai?"
Harry ù ù cạc cạc đi theo, còn không quên nhét một tờ tiền vào giày gái bao.
"Đi là biết, ở ngay căn phòng phía sau." Giọng Joe Troy hơi kỳ lạ: "Ngươi sẽ rất ngạc nhiên và vui mừng đấy!"
...
Vui mừng thì không có, nhưng ngạc nhiên thì không ít.
Hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt. Khi cánh cửa đóng lại, âm nhạc náo động bên ngoài lập tức bị cản lại, cả phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Harry lập tức tỉnh rượu.
Vừa liếc mắt hắn đã nhận ra nam nhân ngồi trên sofa chính là Aston Dell, một luật sư nổi tiếng, cũng là người yêu cầu hắn ra tay với Tim Potts.
Hắn phản ứng rất nhanh, gương mặt nở nụ cười, đồng thời lén lút vươn tay sờ hông.
Hắn phản ứng nhanh, gương mặt phương Đông phía sau luật sư còn ra tay nhanh hơn. Khi hắn sờ hông, đối phương lập tức nhảy bật lên xông tới bên cạnh hắn, đá mạnh vào đầu hắn.
Harry rất cường tráng, cao một mét tám mươi lăm và có cơ bắp cuồn cuộn, nhìn kiểu gì cũng thấy là một người vạm vỡ. Vậy mà một cú đá của đối phương làm cho hắn lập tức mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.
Đỗ Thạch dừng lại, thò tay sờ lên người Harry lấy vũ khí trong tay hắn, sau đó mới yên lặng đứng sau Aston Dell.
Joe Troy kinh ngạc há hốc miệng, ngoan ngoãn đứng trong góc. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy gương mặt khác xuất hiện bên cạnh luật sư, bản lĩnh của đối phương khiến hắn cực kỳ e sợ.
"Làm người phải giữ chữ tín, làm việc phải có hiệu suất."
Aston Dell nhìn Harry lắc lắc đầu đang dần tỉnh táo lại, giọng điệu lạnh như băng: "Ta rất coi trọng chữ tín, nhưng người lừa ta."
Nghe thấy câu này, cuối cùng tia hi vọng cuối cùng trong lòng Harry tan thành mây khói.
Vốn dĩ hắn còn ôm may mắn, Tim Potts đã chết ở trang viên, dù sao nhân vật mục tiêu cũng chết rồi, hơn nữa còn là chết ở địa điểm chỉ định, mình không nói ra thì ai biết?
Dù sao cũng không có ai nhìn rõ hướng viên đạn kia, dù hắn nói dối là mình ra tay thì đối phương cũng không nghi ngờ mới phải. Ai dè câu nói đầu tiên của đối phương lại dùng giọng điệu khẳng định như vậy khiến hắn nảy ra một suy đoán.