"Được rồi, lão Hồ.”
Cấp trên họ Trương của sở tỉnh cười vỗ vỗ vai hắn: “Đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, nửa năm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, cho các anh em đi nghỉ thật tốt. Có một số việc thật sự muốn làm thì để qua hết năm cũng không muộn.”
Có một số lời cảnh sát Trương không nói rõ nhưng Hồ Quốc Khôn hiểu. Tất cả mọi người đều là nhân viên điều tra kỳ cựu, đôi mắt rất tinh tường, hơn nữa sao lại không biết lý do của Lâm Truyền Phượng còn có ẩn tình khúc mắc trong đó?
Nhưng thứ nhất là vụ này đã vượt qua tỉnh, Lâm Hải tỉnh Thiên Nam không phải phạm vi khu vực quản lý của bọn hắn. Thứ hai là cứ tiếp tục truy cứu như vậy, rất có thể kết án xa vời. Sắp qua năm mới, vốn đại công lao biến thành phá án bất lợi, điều này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.
”Ta hiểu.”
Hồ Quốc Khôn không phải kẻ ngốc, chậm rãi gật đầu. Sau khi nhìn thấy cảnh sát Trương hài lòng ra khỏi phòng thẩm vấn, nam nhân mới xoay người về phía thuyền trưởng Trịnh Hiên đã chuẩn bị áp giải về trại tạm giam: "Tán gẫu nhé?”
Sắc mặt thuyền trưởng Trịnh hơi mờ mịt.
Hồ Quốc Khôn ý bảo cấp dưới cho đối phương một điếu thuốc rồi tự mình đi qua giúp đối phương châm lửa, cứ như vậy tán gẫu.
"Kết hôn rồi nhỉ?”
"Kết hôn rồi.”
"Con thì sao?"
"Ba tuổi.”
"Ngươi vào đây, vợ ở nhà chắc hẳn sống không được tốt lắm.”
"Đúng vậy.”
Thuyền trưởng Trịnh chậm rãi thả lỏng, vẻ mặt sầu khổ: "Nữ nhân mang theo một đứa bé, cuộc sống này đúng là khó khăn.”
Cuộc đối thoại vẫn tiếp tục, khi thuyền trưởng Trịnh đốt điếu thuốc lá thứ ba, Hồ Đường Khôn bỗng nhiên hỏi một câu: "Đích thân Nhị Long Vương đi đón người à?”
"Vâng.”
Hai bên đối thoại đột nhiên dừng lại, thuyền trưởng Trịnh mới phản ứng lại, biểu cảm trên mặt giống như gặp ma.
Thuyền trưởng Trịnh nơi lỏng cảnh giác thở dài một hơi, sau đó khai hết luôn, biết gì nói nấy.
Sau khi thuyền trưởng Trịnh nói xong, mọi người mới biết thật ra thuyền trưởng Trịnh không biết nhiều về tình hình thực tế cụ thể. Nhất là mấy người trẻ tuổi phụ trách ghi chép nghe xong cũng cảm thấy bình thường không có gì kỳ lạ, thật sự không có chỗ nào đặc biệt cả.
Suy cho cùng thì chuyện này chỉ là hỗ trợ đưa mấy chục hán tử ở nơi nào đó về nước, vật phẩm bọn họ chờ mong thì chẳng có gì.
Nhưng Hồ Quốc Khôn có kinh nghiệm mấy chục năm lại khác bọn hắn, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Con người làm việc chắc chắn có mục đích nào đó. Tập đoàn Thủy sản Cẩm Tú không thiếu tiền, cũng không thiếu năng lực xử lý mấy tấm visa cho những người này. Vậy thì tại sao đối phương lại không về nước theo con đường bình thường? Những người này đã làm gì ở bên kia bờ đại dương?
"Ngươi nói trong đám bọn hắn có mấy người đeo túi vải ư? Có phải thế này không?" Hồ Quốc Khôn hỏi rất chi tiết. Hắn cầm bút của nhân viên ghi chép, phác họa cực nhanh trên giấy rồi đưa cho thuyền trưởng Trịnh.
Thuyền trưởng Trịnh nhận lấy nhìn xem, sau đó gật đầu khẳng định: "Giống lắm, chắc là cái này. Có khoảng sáu bảy người như vậy."
Túi đựng súng trường.
Loại túi đựng súng của hộ săn bắn bên Bạch Sơn lại xuất hiện trong đám người kia? Thứ đựng trong đó khiến Hồ Quốc Khôn sợ hãi.
"Thủy sản Cẩm Tú thật không đơn giản."
Hồ Quốc Khôn xoa cằm vuốt râu, nhếch miệng xé nát bức phác họa vừa vẽ xong, đút toàn bộ mảnh vụn vào túi quần, sau đó đứng dậy cầm bản ghi chép vừa mới hoàn thành đi ra ngoài.
"Quên cuộc đối thoại vừa nãy đi."
Trước khi ra ngoài, Hồ Quốc Khôn vỗ vai hai nhân viên ghi chép: "Hiện tại không phải lúc thứ này nên xuất hiện."
Đối phương càng đáng sợ thì càng phải từ từ mưu tính. Hồ Quốc Khôn có đủ kiên nhẫn.
...
"Quảng thành phá được vụ án liên quan đến một tập đoàn lớn, mười bốn nghi phạm chính toàn bộ sa lưới."
Đây là tiêu đề chuyên mục pháp luật trên nhật báo Quảng thành. Bút lực của phóng viên rất mạnh, miêu tả sinh động quá trình cảnh sát hy sinh gian khổ, đấu trí đấu dũng trong suốt nửa năm qua.
Tiểu Trang đọc rất chăm chú, sau khi đọc từng câu từng chữ lại đọc tiếp lần hai rồi mới đặt tờ báo trong tay xuống.
"Vừa mới rời cảng Cẩm Tú về Quảng thành đã bị bắt."
Tiểu Trang lẩm bẩm vài câu, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc. Hắn im lặng vài giây rồi bấm một bấm một số điện thoại: "Giúp ta một việc, ta cần gặp Lâm Truyền Phượng một lần."
...
Tô Bình Nam ở bên kia bờ đại dương xa xôi không biết tập đoàn Cẩm Tú trời đất xui khiến lọt vào tầm mắt người khác. Lúc này hắn đang ở cùng Lâm Thiên Chân trên ban công tầng cao của khách sạn Hilton tổ chức tiệc mà hứng gió lạnh.
Lâm Thiên Chân rất may mắn. Tô Bình Nam không giỏi tiếng Anh, Aston Dell lại không ở bên cạnh, phiên dịch Dace có vẻ căng thẳng nên phiên dịch không được trơn tru. Tô Bình Nam bất đắc dĩ, dứt khoát đồng ý lời đề nghị đứng bên ngoài một lát của Lâm Thiên Chân.
Nữ nhân vẫn luôn sống ở phương Tây, cho nên có sự thẳng thắn khác với nữ nhân Hạ quốc. Từ cách nói năng của nàng, Tô Bình Nam cảm thấy nữ hài này rất giống những nữ tử kia ở hậu thế, đơn giản và thẳng thắn.
"Ngươi có tin không, số lần ta dự tiệc không một nghìn thì cũng tám trăm, nhưng đây là lần đầu tiên ta đứng bên ngoài nói chuyện riêng với một nam nhân đấy."
Qua mười mấy phút tìm hiểu, Tô Bình Nam rất phù hợp với phán đoán của Lâm Thiên Chân.
Kiệm lời, chỉ nói những gì cần thiết. Tính cách điềm tĩnh, ánh mắt nhìn người sắc bén. Lâm Thiên Chân rất hài lòng.
"Ồ."
Quả nhiên nam nhân chỉ đáp lại một chữ khiến nàng hận ngứa răng, dập tắt hứng thú khoe khoang của nàng.
"Ta có xinh không?"
Nữ nhân đúng là loài sinh vật kỳ lạ. Tô Bình Nam càng lạnh lùng, biểu hiện của Lâm Thiên Chân càng nóng nảy, rụt rè gì đó đều bị nàng quên béng.
"Rất xinh."
Tô Bình Nam nghiêm túc nhìn gương mặt xinh đẹp của đối phương rồi mới gật đầu nói: "Vì vậy ngươi không lo không có bạn trai. Đừng nghe những lời ngu ngốc của Nobel."
Tô Bình Nam trả lời dứt khoát như thế khiến Lâm Thiên Chân hơi thẹn thùng, làn da bóng loáng ửng đỏ.