"Ngươi thích uống rượu gì?"
Dường như thời gian trôi qua rất lâu, vết thương trên trán Harry đã đông lại, có điều trông hắn cực kỳ nhếch nhác. Vị luật sư kia đi đến, ngồi xổm xuống ôn tồn hỏi hắn một vấn đề kỳ quái.
"Whisky."
Harry lắp bắp trả lời.
Rượu được đưa tới rất nhanh, từ màu nâu cánh gián có thể thấy đây là hàng đắt tiền. Người phương Đông có thân thủ nhanh nhẹn kia tự tay rót đầy ly rượu cho hắn, nói một câu mà hắn không hiểu.
"Cuộc đời như rượu, uống xong ly này chúng ta không còn ân oán. Sang bên kia đừng trách ta."
Harry không hiểu ý nghĩa của câu này. Sau khi hắn thấp thỏm mờ mịt uống hết ly rượu, câu nói tiếp theo của vị luật sư kia thì hắn nghe hiểu.
"Giết hắn đi."
Ngay sau đó, Harry cảm thấy cổ mình bị cánh tay như sắt siết chặt. Trước khi chìm vào bóng tối, hắn nhìn thấy chủ nhân của đôi tay bóp cổ mình: Joe Troy.
…
Câu lạc bộ Vũ Nương vẫn tràn ngập mùi khiêu dâm và rượu, trong tiếng nhạc huyên náo, quán bar không ai chú ý tới chiếc vali du lịch màu bạc to lớn trong đám người vội vã rời đi.
Sự việc thuận lợi như vậy là bởi vì câu lạc bộ là một cứ điểm của tập đoàn Cẩm Tú ở Chicago, đây cũng là một trong những phương pháp làm việc mà Tô Bình Nam theo đuổi hiện nay.
Đó là làm bất cứ điều gì cũng cố gắng theo đuổi thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Sức mạnh của tiền bạc lớn bao nhiêu còn phụ thuộc vào nơi tiền được chi tiêu. Tô Bình Nam đã từng bước bắt đầu lấy các loại danh nghĩa khác nhau để mua bất động sản trên khắp thế giới, không phải để kiếm tiền, mà là vì địa lợi.
Thiên thời chỉ có thể gặp không thể cầu, địa lợi thì con người lại có thể tạo ra.
…
"Tiểu Lý Tử, nói tiếp đi.”
Tàu buôn lậu bị bỏ sót dưới tay Lâm Truyền Phượng đã cập cảng, những người có liên quan bị một lưới bắt hết. Đội trở về ở bên trong xe, Hồ Quốc Khôn dẫn đội không nói gì đang nhắm mắt dưỡng thần, cấp dưới lại nói líu lo không ngừng.
Thành công lớn của việc bắt giữ đã làm cho những thanh niên này rất thoải mái và phấn khích, Tiểu Lý đến từ Thiên Nam lại đang ồn ào tiếp tục kể chuyện về Tô Bình Nam.
"Không có. Sau khi trở thành người giàu nhất Thiên Nam, người này hiếm khi kể chuyện cá nhân về mình, cả người có vẻ rất bí ẩn. Ta chỉ biết bao nhiêu đó.”
Tiểu Lý giang hai tay: "Chuyện này ta chỉ nghe đồn thôi, không thể chính xác. Tuy rằng tin đồn vô căn cứ chưa hẳn không có lý do, nhưng quả thực là không có bằng chứng, cho nên mọi người nghe như nghe chuyện phiếm thôi."
Hồ Quốc Khôn mở mắt ra giữa tiếng cười của đám đông: "Đó không hẳn không phải là sự thật, bởi vì những kẻ tàn nhẫn vươn lên đỉnh cao như vậy thường rất táo bạo."
Thấy Hồ Quốc Khôn nói chuyện, nhất thời trong xe yên tĩnh lại.
“Thực ra loại người này trông có vẻ uy nghiêm, nhưng thực chất là bèo dạt không có gốc rễ, chỉ cần có ngoại lực tác là có thể sụp đổ ngay.”
Đôi môi dưới chòm râu xồm xoàm của Hồ Quốc Khôn nở một nụ cười tự tin: “Quay lại hỏi người trên thuyền đó. Người giúp Long Vương vận chuyển lần này là ai, có thể đây là kẽ hở để bên kia lọt lưới.”
"Thật sáng suốt.”
"Vẫn là đội trưởng Hồ lợi hại.”
Những lời tâng bốc hỗn độn vang lên khắp xe. Không giống như những người khác nói nhiều, Tiểu Lý, người lúc đầu đang nói giờ lại hơi im lặng. Hắn là người gốc ở Thiên Đô, có tiếng nói nhất đối với quy mô của tập đoàn Cẩm Tú. Dù trong lòng rất không đồng ý với đánh giá của Hồ Quốc Khôn nhưng đạo lí đối nhân xử thế nói với hắn rằng giữ im lặng là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
…
Có rất nhiều bữa tiệc tối giữa những người nổi tiếng.
Sau khi bắt đầu hòa nhập vào vòng kết nối này, Tô Bình Nam ít xuất hiện tại các bữa tiệc hơn nhiều. Hắn thích nói chuyện hợp tác trực tiếp hơn là kiểu lịch sự giả dối.
Nhưng hôm nay hắn phải tham dự bữa tiệc này vì lý do gia tộc Michael Corleone tổ chức tiệc rượu, về tình lý hắn không có lý do không xuất hiện.
Sau khi trò chuyện với một vài khách VIP do Michael giới thiệu, Tô Bình Nam chọn một chiếc bàn bên góc, khi hắn vừa ngồi xuống, một nữ nhân đã đứng trước mặt.
Phải nói cách Lâm Thiên Chân ăn mặc đúng là vốn tự hào của nàng, chiếc váy mỏng manh thể hiện trọn vẹn đường cong cơ thể đáng tự hào của nữ tử, khuôn mặt trái xoan mịn màng và đôi lông mày lá liễu cong vút có thể gọi là đẹp dù nhìn ở góc độ nào đi chăng nữa.
“Ta là Lâm Thiên Chân, bạn của Nobel.”
Nữ tử mỉm cười: “Rất vui được biết ngươi.”
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của nam nhân, không ngờ trong lòng Lâm Thiên Chân lại hơi lo lắng.
Lý do tại sao nàng xuất hiện trước mặt Tô Bình Nam theo cách này là vì nàng không còn sự lựa chọn nào khác, tình trạng của Lâm lão gia tử đột nhiên trở nên tồi tệ, những người Lâm gia mong muốn được ôm cháu trai đã không thể chờ được nữa. Vì thế bắt đầu náo loạn tìm người khắp nơi, người anh họ đến từ California là quyết định chung của các trưởng lão Lâm gia.
Trung thực, đẹp trai và tốt nghiệp một trường danh tiếng, Vương Bác hiện là nha sĩ, rõ ràng là một ứng cử viên cực kỳ thích hợp.
Nhưng ngay sau khi Lâm Thiên Chân nhìn thấy anh họ ẻo lả kia, nàng đã phải nỗ lực rất nhiều để cưỡng lại ý muốn đánh vỡ đầu người ta.
Vì vậy, nàng quyết định chủ động.
"Có chuyện gì vậy?"
Tô Bình Nam mặt lạnh lùng, sau khi bắt tay người kia vì phép lịch sự, hắn ngẩng đầu hỏi.
…
Cuộc thẩm vấn đã kết thúc, cho thấy vụ án người rắn mà hắn bắt giữ gần nửa năm nay đã đi đến hồi kết, nhưng Hồ Quốc Khôn có vẻ không vui, lông mày của nam nhân nhíu thành một chữ Xuyên.
Trong quá trình thẩm vấn, những người này có sự thống nhất đáng ngạc nhiên.
Bọn hắn đều nói như nhau về mục đích đến càng Cẩm Tú: "Trưởng quan, chúng ta cũng muốn làm ăn đàng hoàng mà. Chúng ta đã vận chuyển một lô dầu ô liu lên bờ."
Lời nói không có vấn đề gì, huống hồ thủ tục thông quan các loại cũng đều chuẩn bị đầy đủ, nếu không phải Lâm Truyền Phượng dặn dò, lão giang hồ như hắn cũng rất có thể bị lừa mất.