Aston Dell không rời Chicago ngay lập tức vì trên tay hắn vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng.
Đó là mua đất.
Mua một mảnh đất đã bị tất cả các nhà phát triển bất động sản bỏ hoang, mua một mảnh đất tư nhân trong công viên hẻo lánh nhất ở khu phía Nam được gọi là khu ổ chuột trong một khu ổ chuột.
Ag4071.
Đây là mã số của mảnh đất này, hiện chủ nhân thực sự của mảnh đất này là Becca Morrie, người con bất tài nhất của cựu tỷ phú Chicago Ghani Morrie.
"Ngươi hẹn gặp ta ở nơi chết tiệt này vì khách hàng của ngươi muốn mua mảnh đất chết tiệt đó?"
Trong một quán cà phê yên tĩnh, Becca Morrie hét lớn mà không cần ai để ý, không màng đến ánh mắt ghét bỏ của người khác. Nhiều năm nghiện rượu và sử dụng ma túy rõ ràng đã khiến chàng công tử này đã đốt sạch gia sản trong mười năm ngắn ngủi, đầu óc hơi không bình thường, hắn dường như còn đắm chìm trong vinh quang gia sản tài muôn bạc vạn ngày xưa mà không thể kiềm chế.
"Nó đã từng rất đáng giá, nhưng tất cả đã bị hủy hoại bởi những tên quỷ đen kia.”
"Đừng làm bậy, Becca.”
Luật sư già Henry đi cùng đã nghiêm khắc ngăn cản lời phàn nàn của Becca Morrie: "Ngươi đã hết tiền rồi, bây giờ ngươi cần số tiền này. Nếu ngươi tiếp tục chơi bời nữa, sau này ta sẽ không giúp ngươi đâu.”
Lão Henry lần này đến làm luật sư của Becca không thu phí, hoàn toàn là nể tình lão Morrie mà mình phục vụ hơn ba mươi năm đã qua đời. Bây giờ Becca Morrie đã không còn tiền để trả cho luật sư của mình nữa.
“Dell tiên sinh, xin đừng để ý thái độ của Becca, hắn vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành.” Khác hẳn với thái độ đối với Becca, giọng điệu của lão Henry đối với Aston Dell rất lịch sự.
Là một đồng nghiệp, tất nhiên hắn biết Aston Dell, người ăn mặc bảnh bao đối diện với hắn. Trong ấn tượng của hắn, tên lưu manh khét tiếng này luôn làm việc cho một số nhân vật to lớn tàn nhẫn nên hắn không muốn đắc tội với đối phương.
"Không sao đâu.”
Aston Dell chấp nhận lời xin lỗi của lão Henry và nói với Becca, người vẫn đang nhìn đi chỗ khác: "Vâng. Người ủy thác của ta rất chân thành, vì vậy xin vui lòng đưa ra một mức giá phù hợp."
"Giá cả? Để ta nghĩ xem."
Nói đến tiền, ánh mắt Morrie khôi phục lại một chút tỉnh táo. Hắn ghét mảnh đất chết tiệt đó. Ban đầu Morrie ba hắn mua nó với ý định phát triển thành một khu trung tâm thương mại, nhưng những con quỷ đen tạp chủng sống ở đó đã phá vỡ giấc mơ phát triển của gia tộc Morrie.
"Sáu triệu."
Suy nghĩ hồi lâu, Morrie đưa ra một cái giá khiến hai người còn lại phải kinh ngạc.
"Ta đưa ngươi, ngươi dám lấy sao?”
Trên mặt Aston Dell hiện ra một chút tươi cười khinh thường đặc trưng sau khi gia nhập Cẩm Tú: "Tham thì thâm đấy.”
Sáu triệu.
Mảnh đất số Ag4071 này rất lớn, bao gồm cả công viên và dãy nhà, giá đất không quá sáu triệu, nhưng nhìn từ thực tế thì giá này đâu chỉ là đắt, mà là cực kỳ đắt.
Lý do là những người sống trên trên mảnh đất này.
Không một cơ quan phát triển nào dám di dời gần ba mươi nghìn người da đen đang sống trong nhà ở xã hội trên mảnh đất này, ngay cả khi bọn hắn không tốn một xu cho nó, kể cả khi trong đó đầy ma cô, gái mại dâm, nghiện ngập và thậm chí cả những kẻ giết người.
Vùng đất này đã trở nên khá phức tạp.
Ban đầu, công viên và khu đất này chính thức thuộc sở hữu của bang Illinois, vì số tiền đầu tư lớn vào việc duy trì cơ sở hạ tầng hàng năm nên ý tưởng đấu giá đã nảy ra. Chính quyền cũng đã hứa sẽ chọn một nơi tái định cư khác cho những người da đen lúc đó còn chưa nhiều.
Với lời hứa này, lão Morrie cũng động tâm, ai biết sau khi nhận lời hắn mới biết mọi chuyện không như mình tưởng tượng, những người da đen này không hề coi trọng mệnh lệnh của chính quyền.
Lão Morrie giàu có, nên dĩ nhiên hắn sẽ không bỏ cuộc. Sau nhiều tháng tranh cãi, cuối cùng một số người có quyền lực đã bị thuyết phục sử dụng vũ lực để bảo vệ tài sản riêng của bọn hắn.
Những gì đã xảy ra thật là bi thảm.
Cuộc đối đầu kéo dài sáu tiếng đồng hồ, hai tiếng đồng hồ đấu súng không có tiến triển nào, cộng thêm cái mác phân biệt chủng tộc mà giới truyền thông đặt cho lão Morrie, từ đó về sau hắn rút quân lặng lẽ.
Hắn cũng giàu có, sau một thời gian oán hận thừa nhận mình kém may mắn, nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Vụ việc này đã mở ra những cánh cửa mới cho những người da đen ở Chicago. Chính vì vậy, nơi đây trở thành địa điểm tốt nhất để các loại tội phạm hung ác chạy trốn, săn lùng, lẩn trốn, qua lại nơi đây đã trở thành tồn tại khiến cho các thế lực đen ở khối phía Nam nghe tin đều mất mật.
Nhưng ở đây lại thu hút ánh mắt của Tô Bình Nam . Hắn có tham vọng, đang muốn thực hiện bước đầu tiên khống chế những người này. Đó là vùng đất dưới chân những người này.
Ngoài việc kinh doanh nghiêm túc, Morrie con còn thành thạo mọi mánh khóe khác. Theo đức tính tồi tệ của hắn, công lao lớn nhất để sống lâu như vậy không phải tiền bạc, mà là trực giác của hắn.
Cũng giống như bây giờ.
Ngồi đối diện với hắn, luật sư khoác áo Armani rõ ràng là người có thế lực, câu nói tham thì thâm của đối phương khiến lưng hắn ớn lạnh.
Xuất thân của tên này là gì, hắn không phải là một luật sư sao?
Với sự nghi ngờ, Morrie con nhìn lão Henry đang đi cùng mình. Lão Henry hiểu ý đối phương, lập tức khom xuống thì thào vài câu.
…
"Không có thế lực thì đừng quá tham lam"
Aston Dell nói rất đúng. Lão Morrie đã chết rất nhiều năm, thậm chí một số mối quan hệ cũng đã biến mất từ lâu. Con trai hắn mở miệng đòi một món tiền to như vậy, tên này thực sự nghĩ rằng những người giàu có đều là người Công giáo sao? Muốn lấy tiền không chính đáng thế sao?
"Tám trăm ngàn đô la."
Aston lấy một tấm séc ra và đặt nó lên bàn với nụ cười tự tin trên khuôn mặt: "Tất nhiên, còn có bữa cà phê này.”
Vẻ mặt Morrie con hơi ảm đạm. Hắn đã mắc nợ chồng chất rồi, số tiền này là chỉ là muối bỏ biển đối với hắn, hắn muốn đánh cược một lần.