"Nhưng ngươi thực sự sắp chết. Tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể. Bác sĩ nói ngươi có thể chết bất cứ lúc nào".
Nam nhân vẫn thẳng thắn như mọi khi, cất giọng coi thường cái chết: “Ta đã nhờ bác sĩ kê cho một ít thuốc giảm đau cho ngươi. Nếu ngươi có nguyện vọng nào khác, ta sẽ cùng ngươi hóa điên một lần, tiễn ngươi một đoạn đường…”
"Tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy. Tại sao ta không gặp ngươi sớm hơn chứ?"
Nữ tử xúc động, mắt đỏ hoe sau khi nghe hắn nói những lời như thế: “Vậy thì hãy cùng ta đi ngắm nhìn cực quang đi."
"Được.”
Tô Bình Nam đứng dậy: “Ông trời muốn mạng sống của ngươi, dù không thể chiến đấu cũng phải chết một cách đàng hoàng. Ta sẽ đồng hành cùng ngươi."
..
Tô Bình Nam phát điên thì đương nhiên tập đoàn Cẩm Tú cũng hoạt động toàn lực. Những lợi ích của một nam nhân có quyền thế được phản ánh một cách sinh động trong thời điểm này.
Khi Hùng Đốn được bao bọc chặt chẽ bước ra khỏi bệnh viện, một chiếc trực thăng đã đậu trên bãi cỏ, mọi thủ tục bay đã được hoàn tất đúng quy trình.
Một số thành viên phi hành đoàn đã chào đón bọn hắn.
"Chúng ta ngồi đây à?"
Nữ tử kinh ngạc không ngậm được miệng, nhìn khuôn mặt như tạc của Tô Bình Nam, khuôn mặt nàng chợt đỏ bừng.
"Chúng ta chạy đua với tử thần, đương nhiên là phải chọn cách nhanh nhất."
Tô Bình Nam cười, lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Nếu xui xẻo, chết ở trên bầu trời Alaska cũng không tệ lắm.”
Hùng Đốn thì thầm với chính mình: “Nhưng thế cũng đã đủ rồi."
Nữ tử rõ ràng rất may mắn, ít nhất là khi đến suối nước nóng ngoài trời ở Fairbanks, nữ tử vẫn vui vẻ như trước, những liều thuốc giảm đau cực mạnh và hồi quang phản chiếu vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời đã khôi phục lại sức sống vốn đã biến mất thật lâu ở nàng.
"Thật là tuyệt vời.”
Nữ tử chưa bao giờ biết lại có những suối nước nóng gần vòng Bắc Cực Alaska lạnh giá. Lớp băng nổi xung quanh suối nước nóng và bầu trời sâu thẳm không dấu vết của ô nhiễm công nghiệp kết hợp với màn sương trắng bốc lên khiến nơi đây giống như chốn bồng lai trong truyền thuyết.
"Đây là điểm quan sát tốt nhất. Cực quang xuất hiện trong khoảng thời gian từ mười giờ đến hai giờ. Chúng ta vẫn còn một thời gian để chờ đợi."
Tô Bình Nam cười đáp, không nói cho nữ tử đang cực kỳ hưng phấn biết điểm quan sát tốt nhất này hiếm có như thế nào, thậm chí dù đã vận dụng quan hệ của Michael, Tô Bình Nam vẫn phải tiêu tốn khá nhiều tiền.
"Xem ra ta luôn được hưởng lợi của ngươi. Nay tâm tình bản cô nương tốt, ta cũng để cho ngươi hưởng lợi một chút.”
Suối nước nóng đã được dọn sạch từ trước, chỉ có Tô Bình Nam và nữ tử, nữ tử vừa cởi bỏ quần áo vừa nói chuyện một cách hào phóng, sau đó đi thẳng vào suối nước nóng.
"Có đẹp không? Ngươi là nam nhân đầu tiên và cuối cùng nhìn thấy cơ thể của ta."
Nữ tử giả vờ bình tĩnh, nhưng nét ửng hồng trên khuôn mặt đã phản bội tâm trạng của nàng lúc này.
"Không đẹp lắm."
Tô Bình Nam vẫn như trước không hiểu phong tình, cơ thể trẻ trung của nữ tử đã bị bệnh tật hành hạ đến gầy trơ xương, không còn một chút vẻ đẹp nào.
"Thật làm tổn thương người khác quá, có điều tốt xấu gì ngươi cũng đã xem mà."
Vẻ mặt của Hùng Đốn tối sầm lại, nhưng nàng lập tức trở nên phấn khích và hét vào mặt Tô Bình Nam: “Ta chỉ có thể trả cho ngươi bấy nhiêu thế."
"Ngươi không nợ ta bất cứ thứ gì."
Tô Bình Nam lắc đầu: “Cứ coi như ngươi đã tặng quà trả lễ cho ta rồi.” Vừa nói, nam nhân vừa cởi quần áo, chỉ mặc một chiếc quần lót bước vào suối nước nóng.
"Chúng ta quen biết lâu như vậy, rốt cuộc người làm công việc gì?"
Nam nhân có hình thể rất đẹp nhưng Hùng Đốn hoàn toàn bị thu hút bởi hình xăm khủng khiếp trên lưng như muốn cắn người của nam nhân đó, nàng không thể kìm được sự tò mò của mình.
"Thương nhân.”
Tô Bình Nam thoải mái nhìn lên trời: “Chỉ là một thương nhân không từ thủ đoạn mà thôi."
"Có bí mật gì không?"
Nữ nhân mạnh dạn dựa vào nam nhân, làm ra vẻ tinh quái: “Bây giờ ta là cái thùng rác tốt nhất, bởi vì ta sắp chết rồi, ta nhất định sẽ giúp ngươi giữ bí mật."
"Ngươi muốn biết điều gì?"
Tô Bình Nam quay mặt lại nhìn Hùng Đốn đang đỏ bừng mặt, hắn có thể nghe thấy sự quyến luyến sinh mệnh trong lời nói của nữ tử.
"Ví dụ, ngươi có thể chia sẻ với ta chuyện siêu cấp kích thích khủng bố như việc ngươi giết người. Tất nhiên, ta cũng có thể cho ngươi biết bí mật của mình."
Tô Bình Nam câm nín.
Trong lòng hắn có sơn hà, làm sao có thể hứng thú với cái gọi là bí mật của một nữ tử nhỏ, nghe vậy thì cười cười: “Cả đời này, ta chưa từng tự tay giết người."
"Đời này?”
"Tự tay?”
Cảm giác của nữ tử đủ nhạy bén, nàng ngay lập tức nắm được từ khoá trong lời nói của Tô Bình Nam.
"Ngươi có chắc là ngươi đang lãng phí thời gian ít ỏi còn lại để lắng nghe trải nghiệm của một nam nhân xa lạ không?"
Tô Bình Nam hỏi.
”Đúng thế, ta chắc chắn."
Đôi mắt của nữ tử dán chặt vào vết sẹo trên người Tô Bình Nam: “Ta không muốn không có ai cổ vũ chuyện của ngươi, ta bằng lòng làm thế."
Tô Bình Nam không phải là người giỏi kể chuyện, cách kể của hắn hơi khô khan, nhiều điều nam nhân nói rất mơ hồ, nhưng dù vậy Hùng Đốn vẫn hiểu.
Nàng không hiểu tham vọng của nam nhân, nhưng nàng có thể hiểu được cảm giác chấn động lòng người và những khó khăn trong đó.
"Như vậy không mệt sao? Thật ra con người bình thản ung dung là tốt rồi..."
Nói được nửa chừng, đột nhiên Hùng Đốn dừng lại.
Mọi người đều khác nhau.
Có thể ai đó sinh ra đã là một con thỏ giống như nàng, nhưng nam nhân này là một con mãnh thú. Trong mắt của nữ tử, tuy Tô Bình Nam im lặng nhưng tham vọng của hắn đã hiển hiện rõ ràng.
Thái độ này đã giải thích tất cả mọi thứ, nữ tử đã khôn ngoan dừng chủ đề này lại.