Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 718 - Chương 718: Đừng Lo Chuyện Bao Đồng Nữa

Chương 718: Đừng lo chuyện bao đồng nữa Chương 718: Đừng lo chuyện bao đồng nữa

"Ngươi đến Tinh Điều quốc làm gì?”

Lần đầu tiên nữ tử tán gẫu về những câu chuyện thú vị của mình trong một thời gian dài, nhưng thấy Tô Bình Nam hiếm khi đáp lại, nàng chuyển chủ đề.

"Bố trí sắp xếp một số việc."

Tô Bình Nam biết nữ tử sắp chết, hắn cũng không có ý định giấu diếm: “Ta rất ý thức được sự phát triển trong tương lai của một số việc, vì vậy ta cần sắp xếp quân cờ trước.”

“Nhưng đất nước này rất không thân thiện với chúng ta, vì vậy sẽ rất khó khăn đúng không?”

Hùng Đốn nghĩ về sự phân biệt đối xử và sự kiêu ngạo mà nàng cảm nhận được mấy ngày nay.

”Ha ha."

Tô Bình Nam tỏ vẻ khinh thường và chế nhạo: “Cái gọi là đất nước hùng mạnh nhất thế giới này thực ra chỉ là một con điếm người Do Thái. Vì là một con điếm nên chỉ cần vốn của ngươi đủ mạnh, nàng sẽ tươi cười với ngươi."

Tin tức và tham vấn trong thời đại này không được linh thông lắm, đây là lần đầu tiên Hùng Đốn nghe thấy kiểu lý lẽ kỳ lạ này.

"Người Do Thái?”

Nữ tử hỏi một câu, cái đầu trọc lóc cùng biểu cảm dễ thương khiến Tô Bình Nam không khỏi mỉm cười trước khi nói tiếp: "Đúng vậy. Dân tộc tham lam nhất trên thế giới mới chính là những người làm chủ thực sự ở nơi đây.”

Tô Bình Nam không tiếp tục nói nữa. Nữ tử mờ mịt cũng không quan tâm đến điều đó, nhưng trong lòng biết rất rõ rằng cuộc chiến tranh giành đẫm máu ở đất nước hùng mạnh và bẩn thỉu này không gì khác ngoài trò chơi tư bản giữa tập đoàn Morgan và gia tộc Rockefeller, nhưng đừng quên rằng hai gia tộc thịnh vượng này đều xuất thân từ cùng một nơi.

Gia tộc Rothschild.

Gia tộc hùng mạnh nắm trong tay huyết mạch kinh tế thế giới hơn hai trăm năm chính là gia tộc Do Thái.

Cuộc trò chuyện bắt đầu chuyển sang hướng buông thả thoải mái, Tô Bình Nam thở dài khi chứng kiến ​​thần sắc ngày càng uể oải của nữ tử, lúc này cực quang xuất hiện mà không hề báo trước.

Hùng Đốn thật may mắn. Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nàng đã có cơ hội nhìn thấy cực quang như mong muốn.

Tô Bình Nam làm người hai kiếp, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một khung cảnh đẹp như vậy. Tâm trí cứng rắn như hắn nhất thời cũng mê say.

Cực quang màu đỏ lục bao phủ toàn bộ bầu trời đầy sao, hùng vĩ và kỳ ảo mà không một loại ánh sáng nhân tạo nào có thể so sánh được.

"Thật đẹp.”

Khuôn mặt của Hùng Đốn đỏ bừng bất thường, nàng hoàn toàn đắm chìm trong khung cảnh tráng lệ và lạ thường này.

"Tạm biệt."

Nữ tử dựa vào Tô Bình Nam và thì thầm câu cuối cùng: ”Cảm ơn ngươi."

Đôi môi lạnh lẽo của Hùng Đốn in trên má Tô Bình Nam, đầu cúi xuống yếu ớt, cả người mềm mại rúc vào vai Tô Bình Nam.

"Đừng khách sáo.”

Tô Bình Nam đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt mắt nữ tử: “Sau này sẽ không còn đau đớn nữa.”

Một cuộc gặp gỡ bất ngờ, sau đó là một cuộc chia ly vĩnh biệt. Một nữ tử chỉ biết dùng nụ cười để bảo vệ mình như một con thỏ đã gặp phải một nam nhân không hề có bất kỳ khả năng xuất hiện nào trong hành trình của cuộc đời của nàng.

Nói xin chào, cũng nói lời tạm biệt. Đến hôm nay thì người đã vĩnh viễn ngăn cách.

Làm mọi việc với sự chính trực và hiệu quả.

Đây là yêu cầu nhất quán của Tô Bình Nam mà Tiểu Trang đã chấp hành rất tốt. Hành động phong tỏa tin tức và vào cuộc điều tra, thu phục Hồ Quốc Khôn được đưa vào lên lịch trình gần như cùng một lúc.

Theo điều tra, Tiểu Trang càng hiểu rõ Hồ Quốc Khôn thì càng coi trọng người này hơn.

Người này có một lý lịch đáng kinh ngạc và cực kỳ có năng lực. Theo ý kiến ​​của Tiểu Trang, nếu không vì tính khí vừa thối vừa cứng rắn như đá dưới hầm cầu của Hồ Quốc Khôn, người này sẽ không bao giờ dừng lại ở vị trí bây giờ.

"Rất khó lôi kéo.”

Tiểu Trang xoa xoa thái dương đau nhức dặn dò: "Không dễ bắt tay từ chỗ hắn, vậy hãy bắt đầu với những người bên cạnh hắn. Ta không tin rằng một người không thể nào tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến được.”

"Hiểu rồi.”

Tiểu Trang hành động không chậm mà Hồ Quốc Khôn cũng không nhàn rỗi.

Khi hắn còn trẻ ghét ác như thù, tính tình cứng cỏi, không biết uyển chuyển nên không biết đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi ngầm. Mãi đến khi dần dần trưởng thành và trải qua nhiều chuyện mới dần thay đổi cách làm của mình và hiểu được lợi ích của việc ứng xử linh hoạt.

Hồ Quốc Khôn không ngốc mà còn rất khôn khéo. Nếu không, hắn sẽ không thể phá được rất nhiều vụ án lớn, sẽ không bắt được rất nhiều kẻ gian xảo như hồ ly như vậy. Trước kia chỉ là hắn kiêu căng ngạo mạn, nhưng bây giờ hắn càng thêm thông minh, đã biết thay đổi linh hoạt cho hợp hoàn cảnh.

Hắn hiểu rằng thế giới không chỉ có hai màu đen và trắng. Và chắc chắn công ty Thủy sản Cẩm Tú gì đó đang có vấn đề lớn, có khả năng đó là một nhóm tội phạm xuyên biên giới. Đây là trực giác của Hồ Quốc Khôn, hắn luôn tin vào trực giác của chính mình.

Hồ Quốc Khôn không trực tiếp điều tra bởi vì hắn biết rất rõ cuối năm đang đến gần, vụ án của Lâm Truyền Phượng là một điểm sáng trên sân khấu, nếu như nửa đường lại nổi lên sóng gió khác, không kết thúc được vụ án thì hắn sẽ đối mặt với rất nhiều loại áp lực không cần thiết.

Thứ hai, muốn động vào một doanh nghiệp hàng đầu địa phương như vậy, cần phải đủ mạnh để phá vỡ những mạng lưới quan hệ ghê tởm đó.

Sau khi nói chuyện với cấp trên cũ vài lần, lải nhải đến khi đối phương phiền lòng rốt cục mới được đồng ý và ủng hộ, Hồ Quốc Khôn bắt đầu từng bước lặng lẽ điều động nhân lực, chuẩn bị cho một trận chiến kéo dài.

Nhưng còn chưa bắt đầu, tin tức tình báo mà hắn nhận được khi mới thu thập thông tin khiến hắn hơi bất ngờ, mấy đồng đội cũ của hệ thống Thiên Nam không hẹn mà cùng đánh tiếng bảo hắn rút lui, ý nghĩa trong lời nói của mấy người này khiến hắn hơi sợ hãi.

"Lão chiến hữu, ngươi đừng làm bậy đó. Đối phương rất sạch sẽ, tra cũng không ra được gì đâu, ngươi nha, cứ lo việc của ngươi đi, đừng lo chuyện bao đồng nữa.”

Đây là trực tiếp khuyên hắn bỏ cuộc.

Bình Luận (0)
Comment