Là cộng đồng hung tàn nhất ở Chicago, khu phố Merrill đổ nát và hoang tàn một cách đáng kinh ngạc, mảnh đất đã chính thức được bán cho lão Morrie nhiều năm trước. Vì những lý do mọi người đều biết, đã không có bất kỳ tập đoàn mạnh nào phát triển ở đây trong nhiều năm.
Điều này cũng khiến cho các loại kiến trúc ở đây vẫn theo phong cách của nhiều năm trước. Không được bảo dưỡng trong thời gian dài, khu nhà đã trở nên dột nát, rách rưới không chịu nổi. Đặc điểm lớn nhất của toàn khu là những căn nhà lụp xụp do nhà nước xây dựng từ nhiều năm trước. Loại nhà sắt vuông vức này không có quy hoạch, cứ tùy tiện chiếm một không gian rồi xây xuống, khiến cho vừa đến mùa hè, nước bẩn chảy ngang, cái mùi bốc lên khiến người ta như phát điên.
Nhưng cho dù nó là loại nhà rách nát, nhưng nó lại là mơ ước của toàn bộ Chicago. Không ai dám bắt tội phạm ở đây.
Nơi này là quốc gia súng ống tự do. Ngươi mãi mãi không biết đứa bé đang chơi đùa trong vũng nước bẩn kia có cho ngươi một viên đạn sau lưng hay không.
Một góc đã bị Chúa lãng quên.
Đây là ý kiến của tất cả những người sống ở Merrill, nhưng Tô Bình Nam chẳng thèm quan tâm.
Một nhóm kẻ ngoại lai cưỡng bức sống trên đất của người khác, mong đợi sự giúp đỡ từ người khác miễn phí, những người này chỉ là những kẻ côn đồ trong vỏ bọc của sự nghèo đói.
…
“Vậy tại sao ngươi lại mua mảnh đất vô giá trị này, boss?”
Aston Dell đưa ra nghi vấn của mình.
Tô Bình Nam mỉm cười, nụ cười đầy khinh bỉ với các quy tắc và sự tự tin trong việc kiểm soát mọi thứ: “Dell, ngươi biết không? Những người sống trong khu này đầy rẫy những suy đoán ác ý về mọi thứ của tầng lớp thượng lưu. Bọn hắn sẽ không tin bất kỳ chính sách và vốn nào, nhưng bọn hắn sẽ tin vào cái gọi là chính con người của mình. Cho nên, khi một người sinh ra ở nơi có thể mang lại sự thay đổi bản thân, người đó sẽ trở thành một nhân vật có uy tín và quyền lực lớn.”
“Điều chúng ta cần làm chính là khống chế người này.”
Lời nói của Tô Bình Nam kết thúc ở đây, nhưng ánh mắt của Aston Dell lại sáng lên một cách đáng sợ, hắn biết ý nghĩa trong lời nói của ông chủ.
Một khi khu dân cư có gần hai mươi ngàn người sống này nằm trong tay boss, tương đương với việc có gần mười ngàn kẻ sống ngoài vòng pháp luật hoàn toàn tuân theo tập đoàn Cẩm Tú. Sức mạnh của những kẻ ngoài vòng pháp luật là vô địch ở Chicago.
…
Ban đêm ở khu phía Nam không có người nào đáng tin.
Đây là một câu tục ngữ được lưu truyền ở thành phố này, nhưng Joe Troy bước đi với những sải chân lớn trên những con đường nguy hiểm nhất của Merrill không một chút sợ hãi trong lòng.
Chuỗi sự kiện gần đây đã khiến cho đám già bảo thủ đi gặp Thượng đế hết. Hiện tại, rất nhiều thanh niên đột nhiên mất đi lãnh tụ đều có ấn tượng tốt với hắn. Khoảng thời gian quay về này, hắn đã có được không ít phe phái hữu nghị.
Hắn sinh ra ở đây, quen thuộc với từng cây cỏ nơi đây. Về sau, hắn bất đắc dĩ phải chạy trốn, trở thành kẻ vô gia cư. Thượng đế hiển nhiên rất sủng ái hắn. Cho nên mới cho hắn một cơ hội để thay đổi.
Bây giờ, hắn đã trở về.
Với hào quang của một anh hùng.
“Adam, trước mặt ngươi là nhà thờ Khởi Đầu Mới.”
Được bao quanh bởi hàng chục hồ bằng cẩu hữu, Joe Troy chỉ vào một tòa nhà vuông đổ nát, nói với những người thuộc chủng tộc hỗn hợp của mình: “Mỗi đứa bé được sinh ra ở quảng trường sẽ được rửa tội ở đây. Đây chính là bước đầu tiên của ta ở nơi này.”
Khi nói chuyện, Joe Troy đã che giấu rất tốt sự căng thẳng và bất an của mình. Trong bộ não đầy bắp thịt của hắn, hắn cực kỳ sợ và chịu phục đại nhân vật còn chưa lộ diện kia. Hắn căng thẳng và bất an là vì hắn lo lắng mình không ứng phó được tình huống đòi hỏi diễn xuất và tài hùng biện.
Nhưng nhất định hắn phải làm.
Bởi vì đây chính là yêu cầu của luật sư của vị đại nhân vật đó. Hắn hoàn toàn phục tùng sắp xếp của đại nhân vật. Joe Troy rất tự giác, biết đối phương đã bỏ hết vốn liếng để tạo ra cục diện hôm nay. Những vụ mưu sát liên tiếp trong công viên không phải trùng hợp.
Sợ hãi đôi khi thực sự là cách tốt nhất để kiểm soát một người.
Sợ hãi sẽ khiến một vấn đề nhỏ cũng bị phóng đại một cách không giới hạn.
Joe Troy rõ ràng là như vậy. Hắn cho rằng luôn có một đôi mắt trong bóng tối đang ngó chừng hắn, nhưng hắn không ôm chí lớn. Có thể được phú quý, làm một con rối thì sao chứ?
…
“Joe, hoan nghênh ngươi đến đây.”
Bên trong nhà thờ có cả chục người ngồi thưa thớt, có những người trung tuổi, những người trẻ tuổi với những chiếc áo choàng và những người già với mái tóc hoa râm.
Người nghênh đón là cha sứ tiếp nhận lễ rửa tội. Cho dù là mùa đông lạnh giá, hắn cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, cơ bắp cuồn cuộn hiện rõ dưới lớp áo đen.
“Iloilo, ta nhớ ngươi rất nhiều.”
Người quen khiến cho Joe Troy dập tắt nỗi lo lắng trong lòng. Hắn ôm đối phương thật chặt, sau đó hai người khéo léo sử dụng một cử chỉ chào hỏi chỉ có ở người da đen.
“Ta không ngờ ngươi sẽ đến, Joe. Ta biết ngươi đang đi trên con đường của một đại nhân vật.”
Iloilo đã từng là bạn của Joe Troy trong một bang phái. Không tính trải qua sinh tử nhưng cũng được xem là cùng chung hoạn nạn. Về sau, liên lạc không còn thường xuyên, vì thế biểu hiện của Joe Troy cực kỳ kích động.
“Thế giới này quá nguy hiểm, nhất là ở cái khu quảng trường này. Cho nên con cái cần có hai người cha, ta nghĩ ngươi sẽ không phản đối chứ.”
Joe Troy nói ra mục đích đến đây. Hắn hoàn toàn rập khuôn theo lý do mà vị luật sư kia đã bày cho hắn.
“Ngươi muốn làm cha đỡ đầu của con ta? Vậy thì quá tốt rồi. Xem ra nó là một đứa trẻ rất may mắn.”
Biểu hiện của Iloilo rõ ràng rất kích động. Những người đến xem lễ cũng hớn hở ra mặt, còn những người đi theo Joe Troy thì nhìn nhau, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt.