Dưới sự bảo vệ của AZ, Paul nơm nớp đi đường cuối cùng cũng đã đến được địa điểm phỏng vấn đã thống nhất.
Một bãi đậu xe của một siêu thị bỏ hoang. Lý do mà đối phương đưa ra chính là nơi này đủ an toàn và ẩn nấp.
“Ta muốn tăng giá.”
Spear, biệt danh là con mèo già, đến từ rất sớm. Hắn nhìn qua rất gầy gò, hơn nữa chân phải cứng đờ, hoàn toàn khác với hình ảnh chàng trai vạm vỡ trong suy nghĩ của Paul. Điểm duy nhất phù hợp với ấn tượng chính là hắn giống với người da đen mà Paul thường hay nhìn thấy, trên cánh tay lộ ra chi chít hình xăm xanh đỏ.
Spear trông có vẻ lo lắng, câu thứ mười của hắn khiến AZ và Paul đồng thời cau mày.
“Vì sao?”
Paul không hiểu tại sao đối phương lại làm như vậy: “Spear tiên sinh, chúng ta đã sớm thương lượng xong giá tiền. Ngươi cũng biết ta không thể mang theo nhiều tiền mặt đến đây như vậy.”
“Bởi vì đối thủ một mất một còn của ta đã trở về. Tên lưu manh vô gia cư trước đây đã trở thành thần tượng của rất nhiều người trẻ tuổi. Thời gian này, hắn đang triệu tập đám hồ bằng cẩu hữu của mình và đám mồ côi cùng hắn lớn lên ở ở cột đèn giao thông bên kia đường.”
Speer lớn tiếng nói, giọng nói vang vọng trong bãi đậu xe tràn ngập bầu không khí hoang phế: “Nếu để bọn hắn nhìn thấy ta, ta sẽ bị đánh chết.”
“Joe Troy?”
AZ hỏi Spear một câu, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ đối phương, sắc mặt hắn lập tức trở nên xấu xí, gần như bực tức nói: “Đáng chết, ngươi nên nói chuyện này với ta từ sớm chứ. Không thể đặt ta và khách hàng của ta vào tình thế nguy hiểm chỉ vì ba trăm đô la.”
Spear nhếch miệng: “Bây giờ ta cần số tiền đó để thoát ra khỏi quảng trường này. Một tiếng trước khi các ngươi đến, lão đại của ta là Chó Hoang Hunter đã bị đánh chết ở một góc công viên.”
Paul Hagen còn đang sững sờ, chưa kịp phản ứng thì đã nghe Spear nói tiếp: “Ta có thể miễn phí nói cho các ngươi biết một bí mật mà ta mới phát hiện.”
“Sự việc xảy ra với lão đại Chó Hoang của ta chính là sự cố thứ tư xảy ra trong công viên. Hầu hết thủ lĩnh không hợp với Joe Troy đều đã chết. Chúng ta biết rất rõ tên khốn Joe Troy đó. Hắn hoàn toàn không có lực lượng mạnh mẽ như vậy. Cho dù bây giờ Tim mà hắn đầu nhập vào không chết, bọn hắn cũng chẳng làm được điều này.
“Nói vậy là có ý gì?”
Trực giác của Paul khiến hắn cảm thấy chắc chắn có chuyện lớn xảy ra bên trong.
“Hắn đã tìm được đại nhân vật làm chỗ dựa. Tên chó má đó đúng là đủ may mắn.”
Spear tỏ vẻ ghen tị: “Không ai có thể che giấu được con mèo già này cả. Bởi vì ta là người thông minh nhất. Cho nên ta mới có thể sống lâu như vậy mặc dù đã bị tàn phế một chân.”
…
Một bên là Thiên đường, một bên là Địa ngục.
Đây là chân dung chân thực về Chicago, thành phố lớn thứ ba của Hoa Kỳ. Đặc biệt sau khi Paul thực hiện một loạt câu hỏi phỏng vấn và trả lời, hắn vô cùng tán đồng câu nói này.
Dưới sự đòi hỏi liên tục của con mèo già Spear, Paul cuối cùng đã đồng ý tăng giá thêm hai trăm, nhưng nói rằng hắn cần phải rời khỏi quảng trường phía Nam thì mới trả tiền được.
Mèo già đồng ý.
Có thể đó là lý do khiến lão mèo già lên kế hoạch trốn khỏi Chicago, hắn cũng có ý định kiếm tiền một cách suôn sẻ. Hắn gần như biết tất cả. Đủ loại chuyện thêu dệt khiến cho lực chú ý ban đầu của Paul đều tập trung vào người tên Joe Troy cũng phải lắng nghe đến mức nhập thần.
“Ta sinh ra ở khu phố này. Từ năm mười hai tuổi, ta đã chạy việc vặt cho những kẻ buôn bán ma túy đứng bán bánh mì trên đường.”
“Mười hai tuổi?”
Paul đưa ra câu hỏi của mình, không ngờ câu trả lời của đối phương lại càng khiến hắn khó có thể tin hơn.
“Đúng vậy, bây giờ có lẽ mấy đứa chạy việc vặt còn nhỏ tuổi hơn lúc trước. Nơi này, mỗi gia đình đều sinh rất nhiều con. Nhất định bọn chúng phải tay làm hàm nhai từ rất sớm để nuôi sống mình.”
Khi nói chuyện, ánh mắt của Spear có chút thổn thức.
Bây giờ hắn cũng có đến bảy đứa con. Đứa lớn nhất đã vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười một. Trong tình huống hắn không hề hay biết, đứa con trai lớn đã gia nhập một thế lực khác ở quảng trường, sau đó chết khi đang chạy việc vặt.
Cuộc phỏng vấn vẫn tiếp tục, nhưng ánh mắt Paul nhìn Spear với nhiều thiện cảm hơn và ít cảnh giác hơn.
Nam nhân này không hung dữ và xảo quyệt như vẻ bề ngoài, ngược lại cái mà hắn thể hiện ra chính là bất đắc dĩ nhiều hơn. Sinh ra ở đây từ khi còn nhỏ, Spear luôn tin rằng thế giới là như vậy cho đến khi hắn mười tám tuổi. Mỗi ngày đều có đồng bọn hoặc kẻ thù chết dần chết mòn trên đường phố. Vóc dáng hắn gầy gò, hắn cho rằng chỉ có thể hung tợn và xảo quyệt hơn mới có thể tồn tại.
Tuy nhiên, khi hắn muốn rời khỏi đây, hắn đã bị mắc kẹt trong vũng lầy này. Thế giới bên ngoài khó có thể dung thứ cho nam nhân có đời tư đầy vết nhơ như hắn.
“Tại sao ngươi lại muốn rời khỏi đây? Ngươi có nhiều con như vậy, chi phí sinh hoạt sẽ gấp nhiều lần nơi này.”
“Joe Troy đã trở lại và ta phải đi.”
“Ý của ngươi là việc hắn quay trở lại quảng trường sẽ đe dọa đến sự an toàn tính mạng của ngươi?” Paul đưa ra vấn đề mà mình quan tâm rất có tính nhằm vào, đồng thời lặng lẽ mở bút ghi âm trong tay.
“No, no.”
Spear lắc đầu: “Không nhất định là hắn, nhưng nhất định có người vì muốn trở thành bạn của hắn mà hạ độc thủ với ta. Bây giờ Troy chính là kẻ có tiền.”