Tiểu Trang uyển chuyển nói ra suy nghĩ của mình. “Lý do? Khả năng thành công?”
Tô Bình Nam nói một cách không khách sáo: “Trong tư liệu có nói rằng phản ứng và thân thủ của người này rất nhanh nhẹn. Ngày thường làm bất cứ chuyện gì cũng đều có quy luật, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng không vượt ẩu. Bình thường cũng chẳng uống rượu. Một cảnh sát như vậy, ngươi cảm thấy khả năng thành công là bao lớn?”
Tiểu Trang không nói.
“Cho dù thành công, điểm đáng ngờ quá nhiều, chẳng khác nào được không bù mất. Nên nhớ rằng, cho đến bây giờ, chúng ta làm việc giống như giẫm trên tấm băng mỏng.”
“Ta biết rồi.”
Trán Tiểu Trang rịn mồ hôi lạnh, có thể thấy được sự uy nghiêm của Tô Bình Nam lớn như thế nào: “Ta cân nhắc không chu toàn, Nam ca.”
“Ngươi không cần lo phương diện thủy sản nữa.”
“Vâng.”
Tiểu Trang không hề có chút mâu thuẫn về tâm trạng, thậm chí còn không chút do dự, lập tức đồng ý ngay.
“Ta sẽ bảo Tô Văn Văn trở về tiếp quản thủy sản. Gần đây, ngươi có vẻ không áp chế được tính tình nóng nảy của mình. Ngươi đến chỗ ta mấy ngày rồi nói sau.”
Tô Bình Nam đập bàn, đưa ra quyết định.
“Vâng.”
Tiểu Trang trước kinh sau vui, trong lòng giống như được đại xá. Lão đại đồng ý giữ hắn bên cạnh, không bị đánh vào lãnh cung, chứng tỏ trong lòng lão đại còn xem trọng hắn.
…
Mùi của giếng dầu bị bỏ hoang đúng là khó ngửi. Gió lạnh bên ngoài cũng không làm cho mùi này bớt đi bao nhiêu.
Ngay khi Little Torrion bước vào, hắn lập tức bịt mũi tỏ vẻ kinh tởm, rồi hỏi Kudo đang canh cửa: “Người đâu?”
“Ở bên trong.”
Ánh mắt Kudo nhìn Little Torrion có chút thương hại, nhưng Little Torrion không nhận ra điều đó. Hắn nghe xong liền gật đầu, sau đó đẩy cánh cửa sắt ra.
Bên trong rất sạch sẽ, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngạc nhiên, điều đập vào mắt hắn không như hắn mong đợi, chẳng có người nào bị trói ở đó cả.
“Giật mình lắm sao?”
Dương Thiên Lý mặc bộ đồ vest phẳng phiu, miệng ngậm điếu xì gà, nào có dáng vẻ chật vật chứ.
“Ngươi…”
Kinh nghiệm của Little Torrion vẫn còn quá ít. Hắn không kịp phản ứng, chỉ biết chỉ vào đối phương mà lắp bắp. Kudo đứng đằng sau không nhịn được lắc đầu, nhưng ánh mắt không còn sự do dự.
“Ban đầu ta không cần đến, nhưng về sau ta đã đến.”
Dương Thiên Lý nói thật. Kế hoạch ban đầu của Tô Bình Nam chính là để Victor lặng yên dụ Little Torrion đến nơi này, sau đó để đám người Kudo giải quyết, nhưng Dương Thiên Lý vẫn đích thân đến hiện trường.
Đây là vì tính cách của hắn.
Bị đủ loại thủ đoạn buồn nôn của gia tộc Torrion ép lâu như vậy, hắn cũng nhịn đủ rồi. Nếu không tự mình đến tiễn gia tộc Torrion một đoạn đường cuối, trong lòng Dương Thiên Lý cảm thấy không được thoải mái.
“Khốn kiếp, ngươi bán đứng ta?”
Rốt cuộc Little Torrion cũng kịp phản ứng, nhưng không phản kích mà phẫn nộ như một con trâu đực, quay người mắng Kudo ở đằng sau.
Phản ứng của hắn chậm nhưng đám người Kudo lại không chậm. Khi hắn phản ứng, Kudo đã đánh thẳng một quyền vào bụng của hắn. Cơ thể vốn bị tửu sắc móc sạch lập tức cong người như con tôm bị đun sôi.
Kudo nhanh chóng lục soát toàn thân Little Torrion đã mất đi phản kháng, nhịn không được kinh ngạc hỏi: “Ngươi không mang theo vũ khí?”
Little Torrion thở hổn hển, cũng không trả lời, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm đám người Kudo, ánh mắt chỉ toàn là sự oán độc.
“Ngươi nên cảm ơn ta đi. Người như ngươi mà còn dự định kế thừa gia tộc Torrion, ngươi nhất định sẽ chết oan chết uổng. Tốt xấu gì ta cũng tiễn ngươi lên đường, còn thắp cho ngươi được nén nhang.” Dương Thiên Lý nghe đối phương không mang theo vũ khí, cũng có chút khó hiểu. Người này phải cuồng vọng tự đại đến cỡ nào mới như vậy.
“Phì!” Little Torrion phun một bãi nước bọt về phía Dương Thiên Lý.
Dương Thiên Lý nhìn vết bẩn trên ống quần, cũng không tức giận, ngược lại còn có chút tán thưởng. Tối thiểu nhất, mặc dù tên gia hỏa này chẳng biết thứ gì, nhưng tốt xấu cũng có cốt khí, không làm mất mặt gia tộc. Đây cũng là điều duy nhất khiến cho đám người Kudo còn giữ lại sự tôn kính đối với Little Torrion. Cả cuộc đời lão Torrion căm hận nhất chính là hèn nhát. Mặc dù con của hắn chẳng ra gì, nhưng cuối cùng cũng không biến thành kẻ mà hắn ghét nhất.
Little Torrion không ngừng giãy dụa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Hạ quốc. Hắn cảm thấy kinh ngạc trước động tác kỳ quái của đối phương.
Dương Thiên Lý đốt ba điếu thuốc, sau đó cắm vào vũng bùn trước mặt hắn, rồi bái hắn một cái.
“Để hai chúng ta ở lại.” Nam nhân nói xong liền quay người đóng cửa.
Tiếng súng trầm muộn vang lên, giống như quạ đen ồn ào trong bóng tối, mặc dù mọi thứ đều yên lặng trong gió tuyết.
Mấy phút sau, mấy chiếc ô tô nối đuôi nhau rời đi, rất nhanh biến mất trong bầu trời đầy gió tuyết, chỉ để lại Tưởng Học Sinh đang ngồi kích động ở ghế lái phụ trên chiếc xe bán tải.
Thời gian không phụ người hữu tâm. Rốt cuộc hắn cũng đợi được cơ hội mà mình muốn. Nhìn mấy chiếc ô tô biến mất, hắn nhấn chiếc nút màu đỏ trong tay mình.
Mấy điểm chống đỡ giếng dầu bỏ hoang phát ra âm thanh trầm đục, sau đó sụp đổ trong gió tuyết, chôn vùi mọi thứ dưới đáy sâu.
Tiếng đổ sụp cũng không truyền đi bao xa, rất nhanh đã tiêu tán trong gió lạnh. Nhìn kiệt tác của mình, Tưởng Học Sinh vô cùng hài lòng.
Không ai chịu bỏ ra mấy triệu đô la để đi đào móc một giếng dầu chẳng chút giá trị, đồng thời bị vứt bỏ từ lâu. Tất cả bí mật đều sẽ bị mọi người quên lãng, bao gồm trang viên Torrion.
Khẩu vị của lão Victor rất tốt. Hắn khoan thai uống một tách hồng trà, ăn thêm miếng bánh, lẳng lặng ngồi trong phòng khách xem tivi. Dưới ánh lửa của lò sưởi, gương mặt của hắn hiện lên nụ cười trẻ thơ.
Hắn muốn về hưu…