Có người muốn về hưu, nhưng có người thì cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu.
Mùa đông tuyết trắng bao phủ toàn bộ khu rừng thật đẹp, đặc biệt dưới ánh nắng, cây cối tươi tốt phủ đầy tuyết, ánh sáng phản chiếu khiến Lý Thiên Cẩu đang kiểm tra cảm thấy rất vui vẻ.
Hít thở bầu không khí băng giá vào phổi, Lý Thiên Cẩu trong trạng thái ngất ngây có cảm giác giống như trở lại đội tuần tra năm đó. Điều này khiến hắn thả lỏng vô cùng.
Xuất ngũ đã hơn ba năm, hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cuộc chiến tàn khốc đó. Lời nói và hành động của hắn có phần lạc điệu với hoàn cảnh xung quanh. Đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười thả lỏng như vậy.
Chẳng mấy chốc, nụ cười của hắn vụt tắt khi hắn đi tuần tra trên lâm trường.
Sự trống trải đột ngột xuất hiện bên trong khu lâm trường khiến cho hắn sững người. Rễ của hàng chục cây còn sót lại sau khi bị đốn hiện ra trước mặt Lý Thiên Cẩu.
Hắn cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, gần đó cũng không có vết tích dấu chân, xem ra cũng không phải chuyện phát sinh gần đây.
Điều này cũng không làm khó được Lý Thiên Cẩu.
Là một tinh anh trong quân đội, hắn có đủ tự tin và khả năng để tìm ra hung thủ đã làm việc này từ những manh mối mà hung thủ để lại.
Siết chặt khẩu súng trường kiểu cũ trên lưng, Lý Thiên Cẩu đuổi theo những dấu vết mà người thường không thể tìm ra.
Lúc này, hắn không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, đôi khi chuyện ân tình còn khó giải quyết hơn kẻ thù nhiều.
…
Tô Văn Văn nhận được mệnh lệnh Tô Bình Nam điều hắn đến phụ trách thủy sản, nhưng hắn cũng không lập tức rời khỏi Cảng thành.
Làm việc thì phải đến nơi đến chốn.
Hôm nay là ngày trọng đại của Phi Cơ, Tô Văn Văn quyết định đợi kết quả của sự việc rồi mới rời đi.
Du Tiêm Vượng.
Đây là một cách gọi, thật ra nó bao gồm ba địa phương, chính là Du Ma Địa, Tiêm Sa Chủy và Vượng Giác.
Ba khu phố phát triển thương mại này có ý nghĩa to lớn đối với toàn bộ đám lưu manh ở Cảng thành.
Lâm Mũi To có thể khiến Đồn Môn thuần một sắc, nhưng hắn có gan hay không? Không có.
Bởi vì không ai dám. Nhắc đến chuyện Lâm Mũi To ủng hộ Đại D lên làm đầu lĩnh Hòa Ký, rất nhiều người trong giang hồ chỉ đánh giá ba chữ.
Địa đầu xà.
Vì sao?
Cho dù hắn có binh cường mã tráng, nhưng chung quy vẫn không có can đảm đặt chân lên ba khu vực này. Trong lòng tất cả đám lưu manh ở Cảng thành, chỉ có lão đại nào cắm cờ ở ba khu vực này mới thật sự là mãnh nhân.
Ba nơi này được xưng là vùng đất phong vân, vùng đất anh hùng. Mưa gió qua nhiều năm như vậy, cho dù đầu lĩnh thay biết bao nhiêu người, nhưng bất luận ai có thể đặt chân ở đây, mặc kệ cuối cùng rơi vào kết quả như thế nào, chỉ cần đề cập đến đều sẽ có người duỗi ngón tay cái, nói một câu anh hùng.
Đêm nay, ánh mắt của vô số người đều tập trung vào Đôn Đạo cắt ngang Du Tiêm Vượng.
Sau khi thế lực uy tín lâu năm của Hòa Ký là Đại D thượng vị, trải qua một loạt thỏa hiệp chỉnh hợp, ngồi vững vị trí của mình, cuối cùng đã đến lúc hắn thực hiện lời hứa của mình.
Đánh vào Du Tiêm Vượng, cắm cờ đặt chân.
Là một trong những thế lực uy tín lâu năm môn sinh mười vạn của Hòa Ký, ẩn nhẫn nhiều năm, rốt cuộc hắn đã lộ ra răng nanh của mình với tất cả giới lưu manh Cảng thành.
Năm 97 sắp đến, Nhật Bất Lạc quốc không để cho bọn họ có cơ hội một lần nữa tẩy bài. Người có tầm nhìn xa biết rằng đây là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng.
Cho nên, Hòa Ký đã thua không chịu nổi.
…
Trời vừa rạng sáng, những chiếc xe minibus chật kín người lần lượt dừng lại ở ven đường, những nam nhân mặc áo khoác đen lần lượt xuống xe, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo.
Quán trà Hồng Lợi là một nhà hàng có tuổi đời hàng thế kỷ. Cháo Song Bính của nhà hàng này gần như cung không đủ cầu. Nếu là ngày thường, vào thời điểm này tuyệt đối kín người hết chỗ.
“Xem ra không phải chỉ có chúng ta, dường như ngay cả người dân cũng biết chuyện. Nếu không, ở đây sẽ không vắng vẻ như vậy.”
Một cấp dưới mỉm cười với sếp Lương đang cúi đầu ăn khuya: “Hương vị bữa ăn khuya nơi này quả thật không tệ.”
“Không ai là kẻ mù lòa cả, ngoại trừ đám lão quỷ.”
Giọng điệu Lương Văn Diệu tràn ngập bất đắc dĩ. Hắn đã hơn một lần báo cáo để ngăn chặn vụ bạo lực này xảy ra. Nhưng cái tên lão quỷ kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, lý do cuối cùng đưa ra càng làm cho hắn không biết nên khóc hay nên cười.
“Lấp không bằng khai thông.”
Cấp trên nói bằng cái giọng Quảng Đông không lưu loát, nhưng lại dùng một thành ngữ: “Những gì chúng ta có thể ngăn chặn hôm nay, chưa chắc có thể phòng được ngày mai. Đã như vậy, chúng ta hãy chờ đợi kết quả của bọn hắn trước khi đưa ra lời giải thích cho phương tiện truyền thông và công chúng.”
Sếp Lương biết dự định của những người này. Sự trở lại năm 1997 đã trở thành hiện thực, việc kiếm tiền đã trở thành mục đích chính trong suốt nhiệm kỳ của bọn hắn. Còn về vấn đề an sinh xã hội, chỉ cần các phương tiện truyền thông im lặng thì vấn đề rắc rối chẳng là gì đối với bọn hắn.
Tuy nhiên, cái tên khốn kiếp Đại D kia tốt xấu gì cũng chọn thời điểm ban đêm để hành động, tối thiểu cũng giảm ảnh hưởng xuống mức thấp nhất. Cộng thêm mấy ngày nay chuyện xấu của Lâm đại mỹ nữ bay đầy trời, đoán chừng cũng không đưa đến sóng gió quá lớn.
“Quần ma loạn vũ.”
Một thuộc hạ khác hứng thú nhìn đám người tập trung bên ngoài, miệng không ngừng tán thưởng.
“Ngũ hổ Hòa Ký đều đến.”
“Minh Vương của Hào Mã Bang cũng đến.”
“Đám Thái Bảo của Thập Tứ K cũng không thiếu người nào.”
Ánh mắt cấp dưới càng lúc càng mở to. Những người này ngày thường muốn gặp một người cũng khó. Hôm nay lại xuất hiện gần như toàn bộ ở đây.
“Đi.”
Sếp Lương cắt ngang: “Người đến càng nhiều càng phiền phức. Đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.”