Tinh thần căng thẳng cao độ, ánh mắt hắn liếc nhìn qua đám người trẻ tuổi vô cùng trầm ổn ở bàn kế bên. Mặc dù đối phương ăn mặc không giống lưu manh nhưng sếp Lương ngửi được mùi vị giang hồ ẩn tàng trên người đối phương.
“Cẩn thận bọn hắn là ngoại viện của một bên khác.”
Sếp Lương hạ giọng nháy mắt ra hiệu với đám cấp dưới của mình. Hắn là lão giang hồ, tất nhiên biết tính chất phơi ngựa còn nhiều hơn tranh đấu. Ngược lại đám ngoại viện kia, khi ra tay không phân nặng nhẹ, thậm chí súng đạn cũng có thể dùng, là tồn tại nguy hiểm nhất.
…
Rốt cuộc Lý Thiên Cẩu cũng lần theo dấu vết mờ mịt tìm đến nguồn gốc của đám lâm tặc đó, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn có chút sững sờ.
Đều là người quen.
Những cây bị đốn hạ được chất thành đống ngay ngắn ở đó. Tất cả những người bận rộn xung quanh Lý Thiên Cẩu đều biết.
Lão Lưu gia tặng trứng gà, Lý Đại Chủy cho hai bịch bột mì trắng, điều khiến Lý Thiên Cẩu ngạc nhiên nhất là còn có Lý thôn trưởng luôn mỉm cười và nói rằng có khó khăn gì thì cứ tìm hắn.
“Đến rồi à?”
Biểu hiện của Lý thôn trưởng chẳng những không hề có sự bất an, ngược lại còn nhiệt tình chủ động chào hỏi. Sau khi chào hỏi xong, những người còn lại cũng bắt đầu mỉm cười bắt chuyện với Lý Thiên Cẩu, biểu cảm trên mặt vẫn là nụ cười đơn giản và chân thật.
“Các ngươi… các ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Lý Thiên Cẩu thực sự ngạc nhiên không biết phải nói gì. Bọn hắn không biết điều này là vi phạm pháp luật sao? Khu rừng này là tài sản của đất nước.
“Biết.”
Nhị Cẩu Đản nói tiếp: “Không phải nói chứ Lý sư huynh ngươi là người có năng lực nhất. Có thể làm nhân viên kiểm lâm, qua mấy năm nữa, chỉ sợ ngươi đã có núi vàng núi bạc rồi.”
Mấy người trao đổi vài câu rồi tự mình đi làm, để lại Lý Thiên Cẩu uể oải đứng ở đó một mình.
“Nếu ngươi muốn kiếm nhiều tiền, hãy làm một nhân viên kiểm lâm.”
Cuối cùng hắn cũng hiểu được ý tứ của câu nói vẫn thường xuyên lẩm bẩm bên tai này khiến hắn có chút không thể chấp nhận được.
Vâng, mọi thứ đều đã hiểu.
Tất cả cái gọi là hợp tác, tất cả quà tặng được gửi đến nhà, tất cả mọi thứ đều do những người này muốn hắn làm ngơ.
Có thể là nhìn ra được sắc mặt không ổn của Lý Thiên Cẩu, Lý thôn trưởng mỉm cười bước đến trước mặt hắn: "Thế nào, Cẩu Tử? Nhìn nóng mắt rồi phải không? Không sao đâu, qua mấy ngày nữa, anh em nhà họ Khổng sẽ tìm ngươi hợp tác. Ngươi một mình bên ngoài không có ai giúp đỡ. Về sau, chỉ cần là gỗ của ngươi, ta sẽ giúp ngươi vận chuyển, bảo đảm cuối năm ngươi có thể mua được một chiếc xe gắn máy.”
Lý Thiên Cẩu không nói gì, nhưng mắt hắn bắt đầu đỏ lên. Hắn nắm chặt thanh súng trường cũ rích không có đầu ngắm, tay bởi vì dùng sức mà nổi gân xanh.
“Một lần cuối cùng.”
Nhìn những thân cây đã bị đốn hạ, nam nhân gần như nghiến chặt răng: “Về sau, bất luận là ai, không cho phép động đến một cái cây trên ngọn núi này.”
Bầu không khí nhất thời ngưng kết. Tất cả mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trong ánh mắt đục ngầu của bọn hắn loáng thoáng lộ ra vẻ xảo trá và hung ác.
Tiền có thể biến người ta thành quỷ, cho dù bề ngoài người đó có chất phác, phúc hậu đến cỡ nào.
…
“Bản thúc nói, chỉ cần bọn hắn không đến đường Bát Lan thì không có chuyện của chúng ta.” Minh Vương của Hào Mã Bang nghênh ngang ngồi ăn khuya ở một quán ven đường, giọng điệu không nghe ra được vui buồn.
“Thế Minh Vương ca có ý muốn ngồi xem hổ đấu không?”
Minh Vương rất coi trọng quy củ, cho nên người có thể tùy tiện nói chuyện với hắn tất nhiên địa vị không thấp. Vả lại, dẫn đội Tân Ký đêm nay chính là Lý Thái Long danh xưng Tiêm Đông Bá Vương.
“Bốn bang phái, chỉ có Hòa Ký là bị đuổi ra khỏi Du Tiêm Vượng. Năm đó, Hạng Thất ca giỏi thủ đoạn, nhưng cũng đã để lại một cái gai. Nếu không rút ra, bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Minh Vương làm như mắt điếc tai ngơ đối với lời nói châm chọc của Lý Thái Long, chỉ lạnh lùng trả lời một câu: “Bây giờ người ta muốn đòi lại, ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Dù sao ăn cơm giang hồ kiêng kỵ nhất là ăn một mình.”
Người bên dưới đả sinh đả tử, người bên trên chuyện trò vui vẻ. So về địa vị nội bộ, hiển nhiên Minh Vương cao hơn Lý Long Long mười phần. Cho nên, hắn có thể biết được nội tình mà đối phương không biết.
Đại D của Hòa Ký cùng với Bản thúc, thậm chí với nhóm Đại Thái Bảo của Thập Tứ K cũng đã có ước định.
Đó chính là không động vào Hòa Ký. Nói cách khác, ngoại trừ Tân Ký, hai nhà còn lại chỉ đi ngang qua sân khấu.
Dù sao, hai nhà kia cũng không muốn nhìn thấy Tân Ký một nhà độc đại. Có thể dạy cho người xảo trá như Hạng Thất Ca một bài học, làm suy yếu Tân Ký mới mang lại chỗ tốt cho tất cả mọi người.
Đại D cũng không còn cách nào.
Dù sao hắn cầm gậy Long Đầu thượng vị cũng không phải danh chính ngôn thuận. Mặc dù A Nhạc đã chết, nhưng âm thanh không phục bên dưới cũng rất nhiều. Nhất là không ngừng có người dùng A Nhạc nhắc lại chuyện đánh về Du Tiêm Vượng. Để vị trí có thể vững chắc hơn, Đại D đã bị ép đưa ra quyết định.
Người trong giang hồ thân bất do kỷ cũng không chỉ dành cho đám lưu manh tầng dưới. Ngay cả địa vị lớn như Đại D, rất nhiều chuyện hắn cũng không thể làm theo ý của mình.
Cơ hội đi cùng với nguy hiểm. Đánh vào Du Tiêm Vượng chính là chiều hướng phát triển. Là một trong bốn bang phái lớn, chuyện Hòa Ký bị đuổi ra khỏi cái nơi phong vân khiến cho rất nhiều người có chút hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ra ngoài ăn cơm giang hồ, phần lớn tính cách đều là người kiệt ngạo. Thời gian sáu năm, Hòa Ký cũng đã xuất hiện một số Hồng Côn cường hãn. Hiện tại Đại D nâng cờ, tất nhiên sẽ có người tụ tập.
Cho nên, ngũ hổ mới khó có lúc xuất hiện cùng một thời điểm. Mặc dù bọn hắn vẫn còn có chút ngứa mắt lẫn nhau nhưng tất cả đều rất khắc chế. Điều này cũng làm cho Đại D nhìn thấy được cơ hội có thể khiến tất cả phục hắn hoàn toàn. A Nhạc ngươi có thể làm được, Đại D ta cũng có thể làm được.