Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 734 - Chương 734: Cây To Đón Gió

Chương 734: Cây to đón gió Chương 734: Cây to đón gió

“Thất ca, lần này Hòa Ký rơi vào tình thế bắt buộc, đám người Lý Thái Long không chịu được, có cần để đám người Mạch Cao chạy đến bây giờ hay không?”

Trong biệt thự ở lưng chừng núi, trong thư phòng trang trí cổ kính, một nam nhân trung niên mặt chữ quốc nhìn Hạng Thất đang khoan thai thưởng thức trà, nôn nóng hỏi.

Hắn không thể không vội.

Một hộp đêm sang trọng ở Vượng Giác có thể kiếm tiền triệu mỗi tháng, chưa kể những công ty tài chính đều trục lợi. Một khi bị Hòa Ký lấy lại, sẽ quá muộn để lấy nó về trong tương lai.

“Không vội.”

Hạng Thất nhìn nam nhân trước mặt, khẽ lắc đầu: “A Lâm, đã nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên ngươi chủ động đến gặp ta. Ta có rất nhiều lời muốn nói với ngươi.”

Lâm Hiệp Khách há to miệng, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Hạng Thất, cuối cùng hắn cũng không nói gì, chỉ tức giận ngồi trên ghế hoa lê dùng để tiếp đãi khách trong thư phòng.

“Hai nhà chúng ta là thế giao, trải qua mưa gió cũng đã mấy chục năm.” Dư luận xôn xao dường như không ảnh hưởng đến Hạng Thất. Hắn bình tĩnh lên tiếng, giống như đang ôn chuyện với bạn cũ.

“Thất ca, lửa cháy đến nơi, ngươi nhắc đến chuyện ngày xửa ngày xưa như vậy là có ý gì?”

Lâm Hiệp Khách hỏi lại một câu.

“Năm 97 sắp đến rồi, ta dự định di dân.”

Hạng Thất mỉm cười rót cho người bạn lớn lên từ nhỏ của mình một chén trà. “Hai năm qua, phong cách hành sự của ta đã thu liễm lại rất nhiều, cũng dần dần làm nhạt đi lạc ấn Tân Ký của Hạng gia trên người. Cho nên có rất nhiều anh em có chút bất mãn. Cái này ta biết.”

Ánh mắt Lâm Hiệp Khách nheo lại. Hắn nghe ra được thâm ý ẩn giấu trong lời nói của đối phương: “Thất ca, ý của ngươi là gì?”

“Không có gì.”

Hạng Thất khoát tay: “Nhiều năm qua, Tân Ký vẫn luôn có một câu chuyện xưa. Thiên hạ Hạng gia do Lâm gia đánh. Cho nên đành ủy khuất ngươi rồi.”

Thiên hạ Hạng gia do Lâm gia đánh.

Câu nói này là một sự thật được công nhận, ngay cả Hạng gia cũng không bao giờ phủ nhận. Từ những năm 1970 đến nay, Tân Ký có thể trở thành tứ đại long đầu chính là nhờ ba anh em Lâm gia liều mạng.

Nhưng thế hệ trước qua đời, thế hệ mới quật khởi, cảm giác giữa hai nhà bắt đầu trở nên tế nhị.

Dã tâm của Hạng Thất không nhỏ. Từ lúc hắn quản lý Tân Ký đến nay luôn cố gắng thay đổi cách nhìn của người khác đối với Hạng gia. Hắn vẫn luôn tìm cách làm phai mờ lạc ấn Tân Ký trên người Hạng gia. Nhất là mấy năm gần đây, Hạng Thất rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Thậm chí hai đứa con trai của hắn cũng đã sớm đến nước Anh học tập, một theo kinh doanh, một theo luật. Từ quyết định này có thể nhìn ra được quy hoạch mới của hắn đối với gia tộc của mình.

Hắn không xuất hiện không có nghĩa là đồng ý ủy quyền. Ý của Hạng Thất chính là khống chế Tân Ký trong bí mật. Vì thế, hắn sẵn sàng từ bỏ một số quyền lợi vốn thuộc về gia tộc.

Lâm Hiệp Khách là nhân tuyển tốt nhất để Hạng Thất đẩy ra sân khấu.

Bởi vì hắn đủ tư cách. Bất luận thế hệ trước hay là người đồng lứa Lâm gia, không ai có thể nói cái gì, khi đó trật tự của Tân Ký mới không loạn.

Con người luôn tham lam.

Lâm Hiệp Khách không phải ba của hắn, trong đầu không có suy nghĩ trung thành đến khắc trong xương đối với Hạng gia. Cho nên, một số chuyện dần dần bắt đầu lá mặt lá trái.

Hạng Thất là loại người kiêu hùng, cũng giống như Tô Bình Nam, ta đưa cho ngươi ngươi không thể không cần. Nhưng ta không cho ngươi, ngươi đừng hòng có được.

Đặc biệt là sau khi hắn có kế hoạch di dân, hắn lại càng không thể để một người khó mà khống chế ở lại trên sân khấu.

“Thất ca, là ai ăn nói bậy bạ thế? Ta sẽ không tha cho hắn.”

Luận ăn nói, Lâm Hiệp Khách rõ ràng không phải là đối thủ của Hạng Thất. Mặc dù hắn phát hiện có chút không ổn nhưng bản năng e ngại khiến cho phản ứng đầu tiên của hắn chính là xin lỗi. “Thật sao?”

Gương mặt Hạng Thất vẫn bình tĩnh như cũ, chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống: “Ta có hai chuyện cần nói. Chuyện thứ nhất, cháu trai của Bình thúc dội rượu vào mặt của ngươi, ta bảo ngươi tha cho hắn. Kết quả thì sao? Lý Thái Long vẫn chặt ba ngón tay của hắn.”

“Chuyện thứ hai, ta muốn ngươi giúp Diệu tiên sinh thanh lý những thương hộ giá thấp tiến vào chiếm giữ. Kết quả thì sao? Ngươi lặng lẽ thu của người ta sáu trăm vạn.”

Sắc mặt Lâm Hiệp Khách rốt cuộc thay đổi.

Hạng Thất thổi nước trà, chậm rãi nhấp một ngụm mới nói tiếp. “Ngươi có biết không, Bình thúc chính là đường dây mà ta phải tốn biết bao nhiêu công sức mới cài được vào không?”

Lâm Hiệp Khách lắc đầu.

“Vậy ngươi có biết ban đầu phần hậu kỳ công trình của Diêu tiên sinh là giao cho Jason (em trai của Hạng Thất) làm hay không? Kết quả không giải quyết được gì. Cũng bởi vì người ta cho rằng Hạng gia chúng ta không là gì cả, chỉ coi trọng chút lợi ích cực nhỏ mà thôi.”

Sắc mặt Lâm Hiệp Khách tái nhợt, cúi đầu không nói gì.

“Hồng Thế Quỷ Vương Lý Dục Thiêm, Tiêm Đông Bá Vương Lý Thái Long, ha ha, đây chính là hai người nổi tiếng nhất Thập Kiệt của Tân Ký. Mấy năm qua, danh tiếng của bọn hắn càng lúc càng lớn, đồng thời cả hai cũng đều là phụ tá đắc lực của ngươi. Hôm nay, ta cũng muốn nhìn xem hai vị hào kiệt trong mắt chỉ có Lâm Hiệp Khách nguơi có thể kháng lại ngũ hổ của Hòa Ký hay không.”

Gương mặt Hạng Thất vẫn bình tĩnh, giọng điệu không nghe ra được cảm xúc dao động nhưng lại tràn đầy sát ý. Hạng Thất thu lại lệ khí không có nghĩa hắn là một người nhân từ. Ngược lại, khi hắn lộ ra diện mạo thật, hắn chính là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, dựa vào tính danh của mười một bậc cha chú mà ngồi lên vị trí đầu lĩnh.

Giọng điệu Lâm Hiệp Khách thấp xuống, thậm chí còn có ý cầu khẩn: “Ngươi hãy tha cho bọn hắn một lần. Về sau, ta nhất định sẽ nghe theo lời ngươi.”

“A Lâm, thời đại thay đổi rồi. Du Tiêm Vượng thì thế nào? Tân Ký chúng ta cây to đón gió, thỉnh thoảng thua một trận cũng là chuyện tốt. Ngươi nên hiểu đạo lý này.”

Hạng Thất đứng dậy, khẽ thở dài một tiếng: “Phúc bá tiễn khách. Ta mệt rồi.”

Bình Luận (0)
Comment