Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 735 - Chương 735: Người Cảng Thành Thích Đánh Bạc

Chương 735: Người Cảng thành thích đánh bạc Chương 735: Người Cảng thành thích đánh bạc

Đám người Lữ Tư Kiệt xuất thân Hải Đông Thanh không ở bên cạnh Phi Cơ mà ở bên trong một chiếc xe tải được che biển số.

Xe đã đậu gần hai tiếng trên con đường duy nhất ở lưng chừng núi, nhưng mục tiêu chờ đợi vẫn chưa xuất hiện.

“Đến rồi.” Lái xe Tiểu Lưu la lên khiến Lữ Tư Kiệt mở to hai mắt.

“Xe Benz, biển số xe LD829.”

Lữ Tư Kiệt nhanh chóng xác định mục tiêu. Sau khi phát hiện không sai, liền hung ác nói: “Đụng vào.”

“Khốn kiếp!”

Lâm Hiệp Khách đang lái xe, một tay cầm vô lăng, tay kia cầm điện thoại di động, bởi vì dùng quá sức mà tay nổi cả gân xanh.

Hạng Thất ca muốn mượn tay Hòa Ký xử lý dòng chính của hắn. Điều này không cần nghi ngờ. Nhưng hắn đang do dự có nên gọi điện thoại cho hai người Lý Thái Long bảo bọn hắn rời khỏi đây hay không.

Hắn hiểu, tối nay Hạng Thất ca đã tha cho hắn một mạng. Hắn một mình đến căn biệt thự lưng chừng núi bởi vì ai cũng biết Hạng Thất ca cực kỳ chán ghét diễn xuất hở một tí là một đám người vây quanh. Người ở lưng chừng núi này không phải phú thì cũng quý. Làm như thế tất sẽ dẫn đến nhiều phiền toái không cần thiết. Cho nên, mỗi lần đến thăm Hạng Thất, Lâm Hiệp Khách đều đi một mình. Hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Lâm Hiệp Khách hiểu rằng, giao tình giữa hai nhà đã cứu hắn một mạng. Thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió. Nếu hắn gọi điện thoại đi, đồng nghĩa với việc hắn không để ý đến mặt mũi của Hạng Thất ca. Như vậy, hắn sẽ đối mặt với một Hạng gia không chút lưu tình. Hắn gánh không nổi cái giá đó.

Cho đến bây giờ, hắn mới từ trong cuồng vọng tự đại giật mình tỉnh ngộ. Thì ra hắn vẫn luôn nằm trong sự khống chế của Hạng Thất ca. Uy phong ngoài mặt của hắn chẳng qua chỉ là lâu đài trên không trung.

Cho dù từ bỏ một số lợi ích của Vượng Giác, nhưng tất cả đều nằm trong tính toán của Hạng Thất ca. Nới lỏng điện thoại trong tay, Lâm Hiệp Khách lập tức có quyết định.

Nghĩa khí chính là cái rắm.

Trong lúc hắn đang hùng hổ, hắn nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ đâm vào vị trí của hắn một cái thật mạnh.

“Chung quy Thất ca vẫn không muốn buông tha cho ta sao?”

Trong lúc chiếc xe lăn lộn, đây chính là suy nghĩ cuối cùng của Lâm Hiệp Khách trước khi mất đi ý thức.

Mùi thuốc súng càng lúc càng đậm. Bên trong quán trà Hồng Lợi, ánh mắt sếp Lương từ đầu đến cuối không hề rời khỏi đám thanh niên sặc mùi giang hồ ở bàn bên cạnh: “Xem ra sắp đánh nhau rồi.”

Kinh nghiệm sếp Lương rất phong phú. Khi nhìn thấy một vài chiếc xe buýt chắn ngang cả đường, hắn liền biết hai bên đã chuẩn bị đầy đủ, tình thế hết sức căng thẳng.

“Đi kiểm tra căn cước của bọn hắn đi.”

Để phòng ngừa tình thế có khả năng mở rộng, hắn không muốn đám mãnh long quá giang này nhúng tay vào, chỉ vì đám người đó không tuân theo quy củ. Hất mặt ra hiệu về phía bàn bên cạnh, sếp Lương cẩn thận thủ thế với cấp dưới của mình.

Tiếp nhận căn cước cấp dưới đưa đến, sếp Lương lật qua lật lại mấy lần. Ánh mắt của hắn rất độc. Độ chế tác rất tinh tế, hẳn là thật.

“Đến cảng thành làm gì?”

Tô Văn Văn nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng nõn: "Đầu tư, kinh doanh.”

“Nhìn quần áo của ngươi, xem ra kinh doanh cũng không tệ.”

Nhìn cổ tay Tô Văn Văn, sếp Lương thuận miệng nói một câu. Hắn thừa nhận mình nhìn nhầm. Lý do rất đơn giản. Một tên gia hỏa bán mạng bên ngoài không thể mua nổi một chiếc đồng hồ Rolex phiên bản giới hạn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc này khoảng cách giữa hai bên không đến nửa mét, hơi thở bưu hãn phát ra từ người Hạ quốc tên Tô Văn Văn và đồng bạn của hắn không che giấu được. Nhìn thế nào cũng không giống người lương thiện.

“Làm ăn thì ngươi đến Đôn Đạo làm gì? Không có việc gì thì ngươi đi nhanh lên. Ngươi không thấy bên ngoài đã thành ra dạng gì sao?”

Câu nói này sếp Lương nói rất chân thành sau khi trả lại hộ chiếu cho Tô Văn Văn: “Xảy ra chuyện, đối với chúng ta đều không có chỗ tốt.”

Năm 97 sắp đến, đám lão quỷ đó hận không thể khiến cho Cảng thành càng loạn càng tốt. Bọn hắn chẳng thèm quan tâm đám lưu manh chết sống như thế nào, nhưng sự an toàn của nhân sĩ bên ngoài là quan trọng nhất.

Truyền thông bản địa không hề có chút tiết tháo. Người dân Cảng thành chỉ quan tâm đến những câu chuyện phiếm của người nổi tiếng và tin tức tài chính hơn là đám lưu manh chém giết nhau, chỉ cần kiểm soát tốt thì sẽ không gây ra nhiều sóng gió, nhưng những du khách nước ngoài này thì khác.

Nếu những người này xảy ra chuyện, một loạt các vấn đề ngoại giao sẽ khiến đám lão quỷ chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền sẽ sứt đầu mẻ trán. Cho nên, nguyên nhân đám người sếp Lương đến chính là để ngăn cản những du khách nước ngoài đó dính líu đến vụ tranh chấp này.

“A Cường, tiễn bọn hắn ra ngoài, cẩn thận một chút.”

Sếp Lương khoát tay với một cấp dưới, dặn dò vài câu thì dừng lại. Hắn hơi ngạc nhiên khi thấy những vị khách du lịch từ đại lục đến Cảng thành cứ ngồi yên đó, không hề có ý định rời đi.

“Nơi này rất nguy hiểm.”

Biểu hiện của sếp Lương vô cùng nghiêm túc. Mấy người kia nhìn qua rất hữu lực nhưng sự việc tối nay sẽ không nhỏ. Nếu chẳng may cuốn vào, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện.

“Người Cảng thành thích đánh bạc.”

Tô Văn Văn cười mà như không cười, cho sếp Lương một câu trả lời khó hiểu: “Ta cũng giống như vậy.”

Gió biển mặn chát cùng với cơn đau dữ dội nơi lồng ngực khiến Lâm Hiệp Khách mở mắt ra lần nữa. Vừa mở ra là cả một bầu trời đầy sao.

“Tỉnh rồi à?”

Một giọng nói vang lên bên tai: “Yên tâm đi, ngươi không chết được đâu, chỉ bị gãy xương sườn mà thôi. Đừng lộn xộn, nếu không, nó sẽ đâm vào nội tạng của ngươi đấy.”

“Ngươi là ai?”

Lâm Hiệp Khách khó khăn quay đầu lại, nhìn Lữ Tư Kiệt đang ngồi xổm trong bóng tối nhìn mình: "Là Thất ca muốn ngươi ra tay?”

“Không phải.”

Lữ Tư Kiệt trả lời rất thành khẩn: “Chính là Đại D ca muốn ngươi chết.”

“Đại D?”

Lâm Hiệp Khách cảm thấy bất ngờ về câu trả lời này.

Bình Luận (0)
Comment