“Đại D ca và Hạng Thất ca có giao dịch với nhau. Tân Ký đã dùng mươi ba điểm giao dịch ở Vượng Giác để lấy quyền vận chuyển hàng ở Thuyên Vịnh và Loan Tử. Còn có một điều kiện kèm theo, chính là mạng của Lâm Hiệp Khách ngươi cùng với hai bá vương kia.”
Lâm Hiệp Khách cười thảm.
“Anh em, cảm ơn đã cho ta chết một cách minh bạch. Đồng hồ trên tay ta còn đáng mấy đồng tiền, ta tặng ngươi.”
Lâm Hiệp Khách cũng là lưu manh. Hắn chịu cơn đau kịch liệt tháo chiếc đồng hồ nổi tiếng vừa mới mua chưa được bao lâu đặt dưới chân đối phương, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Đối phương không nói câu nào, cũng không nhặt chiếc đồng hồ nổi tiếng có giá trị không nhỏ kia. Nhất thời, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, chỉ có loáng thoáng tiếng sóng biển đập vào đá ngầm mà thôi.
Cạch cạch.
Tiếng giày cao gót của một người phụ nữ giẫm lên tảng đá đột ngột vang lên bên bờ biển yên tĩnh. Điều này khiến cho Lâm Hiệp Khách đang nhắm mắt chờ chết cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng hắn cũng không mở mắt. Hắn cho rằng dù sao mình cũng là người sắp chết, cần chi phải nhiều chuyện.
“Thiên hạ Hạng gia là Lâm gia các ngươi đẫm máu đánh được. Ngươi chết, rễ liền đứt đoạn, ngươi bỏ được không?”
Giọng của nữ nhân rất thanh thúy. Lâm Hiệp Khách liền mở mắt.
Một nữ nhân gương mặt thanh tú, quần áo sang trọng đang nhìn hắn. Mặc dù hắn không biết đối phương mặc quần áo của thương hiệu nào, nhưng hơi thở xã hội thượng lưu của nữ nhân kia đang đập vào mặt hắn.
“Ta chết, Thất ca sẽ không bạc đãi con trai của ta.”
Về điểm này, tuy hắn không đủ thông minh nhưng phân tích rất thấu đáo. Nếu Hạng Thất giết chết hắn, Hạng Thất sẽ tha cho người thân cận nhất của hắn. Vì thế sau khi hắn chết, vì thanh danh của hắn, con trai hắn tuyệt đối sẽ không bị đối xử tệ bạc. Cho dù hắn chỉ làm cho người trong bang phái nhìn, nhưng cũng sẽ cho Lâm gia một cái giá thỏa mãn.
“Thật sao?”
Rebecca nhìn Lâm Hiệp Khách bởi vì rét lạnh mà hơi co giật, phát ra tiếng cười lạnh: “Con trai là của ngươi sao? Ngươi nuôi con của người ta mấy chục năm, đúng là buồn cười…”
“Cái gì? Khụ khụ khụ…”
Cảm xúc dao động mạnh khiến Lâm Hiệp Khách đang cố gắng đứng dậy ho dữ dội. Có lẽ hắn đã chạm vào vết thương, máu đỏ tươi từ khóe miệng chảy ra, trông rất ghê rợn dưới ánh trăng.
Những người đứng bên cạnh hắn vẫn bình tĩnh như cũ, dường như sống chết của hắn chẳng liên quan gì đến bọn họ.
“Lộn xộn nữa, người chết chính là ngươi.”
Rebecca tiếp tục: “Con trai của Hạng Thất đều học đại học có danh tiếng ở Nhật Bất Lạc quốc. Công ty trên địa bàn Tân Ký đều đã bị gia tộc của hắn khống chế chặt chẽ. Người ta đã vì bước kế tiếp mà làm đủ chuẩn bị. Còn ngươi thì sao? Ngươi có cái gì?”
“Nói tên lưu manh kiêu ngạo và độc đoán đó còn biết tán gái đẻ con hoang, hay nói ngươi đã tùy tiện dọn chất bài tiết không kềm chế của ca ca ngươi?”
“Đúng, ngươi chết, Hạng Thất đương nhiên sẽ đối xử không tệ với đứa con hoang kia của ngươi, nhưng đến thời điểm quan trọng, đứa con trai kia của ngươi sẽ bị cho rằng không phải người Lâm gia. Như vậy, cổ phần Lâm gia các ngươi sẽ không có người thừa kế hợp pháp. Đến lúc đó…”
Nữ nhân không có nói tiếp, nhưng toàn thân Lâm Hiệp Khách đã lạnh lại, hai mắt đỏ bừng như điên cuồng.
“Không thể nào là thật.”
Bịch.
Rebecca ném một cái túi xuống trước mặt hắn: “Ngươi tự xem đi, động tác nhẹ nhàng, đừng chết. Nếu ngươi chết, những kết quả điều tra trị giá 5,9 triệu đô la Hồng Kông này sẽ trở nên lãng phí.”
Lâm Hiệp Khách run rẩy mở cái túi ra.
Giấy khai sinh, kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, ảnh vợ hắn và A Thất yêu đương lén lút với nhau, thậm chí là ảnh chụp chung của cả ba người. Trong ảnh, vợ của hắn A Lệ cười rất vui vẻ, cùng con trai và A Thất chụp tấm hình rõ ràng là tư thế của một gia đình.
“Giúp ta giết bọn hắn. Ta cầu ngươi, ta có một căn phòng nhỏ ở Cửu Long, mật khẩu két sắt bí mật là… Bên trong còn có rất nhiều tiền. Ta đưa cho ngươi hết tất cả, cầu xin ngươi giết bọn hắn cho ta.”
Lâm Hiệp Khách cũng được xem là nhất đại ngoan nhân. Hắn không quan tâm đến vết thương của mình, chật vật bò dưới chân người phụ nữ mà hắn không biết tên, khẩn cầu không thành tiếng, giọng đầy oán hận.
Lời cầu xin của Lâm Hiệp Khách và cái gọi là thù lao của hắn không làm Rebecca cảm động chút nào. Ngay cả những người đàn ông mặc vest đen lặng lẽ đứng sau lưng nàng cũng không thay đổi biểu cảm.
Phát hiện chuyện này, trong lòng Lâm Hiệp Khách gần như tuyệt vọng, cơn đau dữ dội ập đến trên người cùng trước mắt biến thành màu đen khiến hắn cảm thấy sinh mệnh đang trôi qua.
“Làm người, vĩnh viễn chỉ dựa vào chính mình.”
Ý tứ hàm xúc trong lời nói của nữ nhân khiến Lâm Hiệp Khách đột nhiên ngẩng đầu, sự cuồng hỉ thậm chí đã áp chế sự khó chịu của cơ thể.
“Các ngươi không giết ta?”
Câu nói này khiến Rebecca mặt không chút cảm xúc cực kỳ khinh thường tên gia hỏa đầu óc bã đậu trước mặt. Với trí thông minh như vậy mà đòi đấu với loại hồ ly xảo trá như Hạng Thất? Quả nhiên ngại chết chậm mà.
Thậm chí Rebecca còn có cảm giác đánh hụt một quyền.
Tên gia hỏa này thậm chí còn không nghĩ tới tại sao nàng lại có thể tình cờ xuất hiện trước mặt hắn như vậy. Sau bao ngày điều tra tỉ mỉ về Tân Ký và tốn rất nhiều tiền để tìm hiểu về Lâm Hiệp Khách, tất cả những thứ này, bao gồm cả Đại D mạo hiểm để cho đám người Lữ Tư Kiệt và một số người khác lộ ra nội tình của mình chỉ để giết hắn?
Nhưng đần cũng có chỗ tốt của đần. Xét về điểm này, Tô Bình Nam và Rebecca rất giống nhau. Họ cần một người biết vâng lời hơn là một cấp dưới sắc sảo và mạnh mẽ.