"Mục tiêu ngồi trên chiếc xe thứ ba. Có hai vệ sĩ, một luật sư và một thiếu niên trên cùng một chiếc xe. Biển số là DXT2766."
Nhìn đoàn xe chạy qua, nam nhân mặc áo khoác nâu nói nhanh chóng: “Bọn hắn đang đi đường Broadway."
"Biết rồi, làm tốt lắm."
Guy cúp điện thoại lập tức bấm một số khác, lời nói cực kỳ ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Làm việc, Broadway."
…
Đường Broadway.
Từ trên cao nhìn xuống, khi điện thoại của Guy đã tắt, một vài chiếc ô tô đang chạy chậm trên phố đột nhiên tăng tốc và đâm thẳng vào chiếc xe đối diện. Trong nháy mắt tai nạn liên hoàn lập tức làm cho cả con đường chật chội như nước chảy không thông.
Trong lúc nhất thời tiếng còi xe và tiếng chửi bới vang dội cả con phố.
Đoàn xe của Tô Bình Nam dừng lại.
"Boss, ta e rằng chúng ta cần thay đổi lộ trình."
Sau khi hỏi về tình hình, Aston Dell ngồi phía sau Tô Bình Nam nói:
"Broadway đã xảy ra tai nạn xe hơi liên hoàn, phải mất nửa tiếng trở lên để giải quyết vấn đề."
"Được rồi.”
Tô Bình Nam gật đầu.
Tất cả mọi người ngồi ngay ngắn trong xe đều không để ý phía trước bên trái cách bọn hắn không xa, có một nam nhân trung niên trên ban công tầng sáu của một khách sạn ở góc phố đang dùng ống nhòm quan sát đoàn người của mình.
Thấy đoàn xe quay đầu, nam nhân trung niên xác nhận không sai sót sau đó gọi điện thoại:
"Đại lộ số bảy, làm việc."
Vài phút sau, sự cố tương tự trên đường Broadway cũng xảy ra.
Cùng lúc đó, hai chiếc Dodge màu đen đã sẵn sàng ở địa điểm phục kích do Guy lựa chọn, mọi người đang yên lặng chờ đợi mục tiêu xuất hiện. Hai con đường còn lại đã bị tê liệt hoàn toàn, bây giờ đối phương chỉ còn phương án này.
Đoàn xe dừng lại một lần nữa.
Rachel trên chiếc Dodge khác đang vội muốn chết. Nàng biết giao thông New York không tốt nhưng liên tiếp xảy ra hai vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng trên đường nàng đi cùng khách hàng đi xem nhà, điều này chắc chắn mang lại cho nàng một dự cảm không tốt.
"Chúng ta đi trên đại lộ số chín, nơi đó vắng một chút, chưa bao giờ có nhiều phiền phức chết tiệt như vậy."
Nữ nhân đưa ra ý kiến của mình với tài xế: “Tại sao lại dừng ở đây?
"Xin lỗi tiểu thư, đây là ý kiến của Tô tiên sinh.”
Tài xế đeo tai nghe quay đầu cười lộ ra hàm răng trắng bóng: “Ta nghĩ đề nghị này cũng hay, hay là tiểu thư có thể tự đi nói chuyện với Tô tiên sinh.”
"No!"
Rachel lập tức mỉm cười: “Khách hàng chính là thượng đế, chờ bao lâu ta cũng không có ý kiến.”
…
“Boss? Có vấn đề gì à?”
Aston Dell nghi ngờ nhìn Tô Bình Nam, không hiểu vì sao boss đột nhiên ra lệnh cho tất cả các xe chờ tại chỗ, hơn nữa bảo Đỗ Thạch đề cao cảnh giác.
"Không có gì."
Tô Bình Nam trả lời một cách vô cảm, tay trái nhịp nhàng gõ vào ghế da trong xe. Nhìn thấy hành động của Tô Bình Nam, mọi người trong xe trở nên vô cùng yên lặng, thậm chí đến hô hấp cũng trở nên cẩn thận. Vì ai cũng biết đây là cách boss suy nghĩ vấn đề nên không ai dám quấy rầy suy nghĩ của hắn.
Không đúng.
Linh tính của Tô Bình Nam mách bảo rằng có điều gì đó không ổn.
Khi luật sư bảo hắn tiếp tục đi trên đường số chín, một cảm giác hồi hộp đã mất từ lâu ập đến trong lòng hắn.
Tô Bình Nam nhớ rõ cảm giác này.
Trong một thời không khác, cảm giác này đã cứu mạng hắn.
Đó là một đêm khuya mưa gió khi Tô Bình Nam đi đến con hẻm mà hắn phải đi qua mỗi ngày, chính cảm giác này đã quét qua toàn bộ cơ thể hắn. Linh tính nào đó mách bảo hắn rằng nếu bước chân vào con hẻm này, hắn nhất định sẽ chết.
Tô Bình Nam khôi phục cảnh giác lập tức xoay người bỏ đi. Hai ngày sau, hắn nghe được rằng đêm đó có chín người đang đợi hắn, một người trong số đó mang theo một khẩu súng ngắn năm viên.
"Capone.”
Khuôn mặt cứng rắn của Tô Bình Nam lộ ra một nụ cười nhẹ, nói với thiếu niên cùng xe: "Là lãnh đạo của ngươi, trước hết ta sẽ dạy ngươi đạo lý đầu tiên."
"Ta đang lắng nghe lời dạy bảo của ngươi đây.”
Biểu cảm của Al Capone lập tức trở nên nghiêm túc.
"Ngươi phải nhớ rằng trên đời này không có sự trùng hợp nào cả, tất cả sự trùng hợp đều là tất nhiên.”
Bỏ qua cái nhìn mờ mịt bối rối của thiếu niên, Tô Bình Nam nói tiếp: “Ngươi phải luôn chú ý đến những điều kỳ lạ xảy ra xung quanh mình, cho dù nó có hiển nhiên đến cỡ nào, hay vô hại ra sao, nhất định không phải là ngẫu nhiên."
Đôi mắt Tô Bình Nam lộ ra một chút dữ tợn: “Cái gọi là trùng hợp chính là lừa gạt kẻ ngu, nhất định phải có mục đích của nó."
Tô Bình Nam không bao giờ tưởng tượng được rằng lời nói của mình lại có ảnh hưởng sâu rộng đến Al Capone, đến mức hắn đã lấy câu nói này làm kim chỉ nam trong tương lai, thậm chí còn truyền lại nó như một phương châm của gia tộc.
Sau đó câu này đã được viết lại bởi cháu gái của hắn là Jesse Capone trong lời mở đầu của "Đế chế Bờ Đông", được coi là một lời chú giải về cuộc đời lúc Tô Bình Nam còn sống...
Từ khi gặp mặt tới nay, cảm giác Tô Bình Nam mang lại cho Al Capone rất tuyệt vời, hắn thích làm việc cho nhân vật lớn kiểu này.
Bình tĩnh, cường thế... tất cả đều khiến thiếu niên tin phục. Tuy nhiên, thiếu niên cảm thấy vẫn thiếu chút gì đó, song hắn không nói ra được. Đến bây giờ nhìn thấy vẻ hung ác trong mắt đối phương, hắn mới bừng tỉnh.
Cũng đúng thôi, một nhân vật lớn cường thế như vậy sẽ không mềm lòng nương tay, chẳng qua là hắn che giấu rất tốt mà thôi. Thiếu niên quyết định học theo Tô Bình Nam hết thảy dường như lại học được điều gì đó.
"Boss, ngài nói có vấn đề ư?"
Phản ứng của mọi người hoàn toàn khác nhau. Aston Dell lộ vẻ căng thẳng, trong khi Đỗ Cửu và Đỗ Thạch thì nghiêm mặt, ánh mắt dữ tợn.