Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 756 - Chương 756: Chúc Ta May Mắn Đi

Chương 756: Chúc ta may mắn đi Chương 756: Chúc ta may mắn đi

"Nếu đúng là nhằm vào ta thì chắc chắn bây giờ chúng ta đang nằm trong phạm vi quan sát của bọn hắn."

Tô Bình Nam nhìn mấy người đang ngơ ngác, chợt phát hiện ra bên cạnh mình vẫn thiếu một chuyên gia bảo an cao cấp. Mặc dù cấp dưới đã đủ hung tàn, thân thủ cũng rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải xuất thân chính quy. Có lẽ đối mặt với những kẻ chém giết đầu đường này thì không có vấn đề gì, nhưng thật sự là bọn hắn không giỏi phòng thủ.

"Gọi A Đỗ đến đây."

Tô Bình Nam đưa ra quyết định, ra lệnh cho Đỗ Cửu.

A Đỗ là một trong những người được Lục Viễn tin tưởng nhất, cũng là nhân tài hiếm có trong Bảo an Cẩm Tú, có thành tích vô cùng nổi bật trong lúc huấn luyện ở Cảng thành. Lần này Lục Viễn không đi theo, A Đỗ là người phụ trách vấn đề an toàn của Tô Bình Nam ở vòng ngoài.

A Đỗ tới rất nhanh.

Sau khi nghe lão đại của mình phân tích xong, mặc dù thời tiết lạnh giá nhưng trán A Đỗ lại toát mồ hôi.

Nếu sự việc giống như Tô Bình Nam phân tích, vậy thì hắn không phát hiện ra vấn đề chính là tắc trách nghiêm trọng. Lần này tới Tinh Điều quốc, quả thật Đỗ Văn Hải hết sức cẩn thận. Ở quốc gia được tự do sử dụng súng này, độ khó của công tác bảo an không chỉ tăng gấp mười. Hắn cũng biết mục đích lão đại tới đây, đối tượng mà bọn hắn phải đối phó đều là những kẻ liều mạng tắm máu đầu đường.

"Mỗi khi gặp phải chuyện lớn đều phải bình tĩnh."

Nét mặt Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh, thậm chí hắn còn thản nhiên châm một điếu xì gà rồi ngậm trong miệng: "A Viễn rất coi trọng ngươi. Việc này đối phương làm rất bí mật, không phải lỗi của ngươi. Nhưng biểu hiện lúc này của ngươi khiến ta hơi thất vọng."

Tô Bình Nam nhìn Đỗ Văn Hải khom người không dám nói gì, giọng điệu trở nên nghiêm khắc.

"Hiện tại điều ta cần là những kiến thức chuyên nghiệp mà ngươi học được, chứ không phải ngươi nhận lỗi."

"Ta hiểu rồi."

Đỗ Văn Hải đáp lời.

"Hiện tại chúng ta cần làm hai việc."

Tô Bình Nam nhìn Đỗ Văn Hải đổ mồ hôi nhễ nhại bằng ánh mắt sắc bén, sau đó nói với Aston Dell: "Ta muốn ngươi lấy được toàn bộ tư liệu về chiếc xe gây tai nạn bằng bất cứ giá nào. Không ai có thể làm việc kín kẽ không chút sơ hở."

"Ta biết rồi."

Aston Dell hành động nhanh nhẹn trái ngược với vóc dáng của hắn. Hắn vừa bấm gọi điện thoại cho một số nhân vật mấu chốt vừa nhảy lên một chiếc xe khác rồi lao vút đi.

Rõ ràng là lão đại đã nổi giận, lúc này tuyệt đối không được nói nhảm, xử lý mọi chuyện thật tốt mới là sự lựa chọn tốt nhất. Về điểm này, rõ ràng là luật sư thông minh hơn A Đỗ nhiều.

"Nếu đối phương muốn nhằm vào ta, vậy thì mục đích của hai chiếc xe gây tai nạn là gì? Bọn hắn đang ở đâu quan sát hành động của chúng ta? Ta muốn ngươi phân tích ra."

Tô Bình Nam ra hiệu cho Đỗ Văn Hải đang khom người hãy đứng thẳng dậy. Hắn không cho rằng mình nghi thần nghi quỷ, bởi vì hắn vô cùng tin tưởng trực giác của mình. Cảm giác tim đập dồn dập đã cứu mạng hắn hai lần ở thời không kia.

Đỗ Văn Hải vội vã rời đi. Hắn không quen thuộc đường phố phức tạp ở New York. Hiện tại hắn cần một tấm bản đồ chi tiết để phân tích lại toàn bộ sự việc.

"Căng thẳng sao?"

Trí thông minh của nam nhân khiến hắn không lộ ra bất kỳ sự khác thường nào, thậm chí còn thản nhiên vỗ vai thiếu niên bên cạnh. Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Al Capone, Tô Bình Nam mới phát hiện ra Aston Dell vẫn luôn đảm nhiệm vai trò phiên dịch cho hai người đã rời đi.

"Gọi phiên dịch đến đây."

Dựa theo nguyên tắc bảo mật, lúc có mặt Aston Dell thì phiên dịch viên không đi theo Tô Bình Nam. Cuối cùng thì du học sinh vẫn luôn nhàn nhã cũng có đất dụng võ.

"Tiên sinh, ngươi đang tức giận. Ta có thể làm gì cho ngươi?"

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ nghiêm túc của mọi người xung quanh đã nói cho Al Capone biết rằng nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó khiến tiên sinh tức giận. Mặc dù tiên sinh che giấu rất kỹ, nhưng hắn có thể cảm nhận được. Khi thấy phiên dịch tới, hắn lập tức biểu đạt.

Tô Bình Nam rất ngạc nhiên trước sự nhạy cảm của đối phương.

Al Capone nói đúng, tuy sắc mặt hắn vẫn như thường, hành động vẫn cực kỳ thản nhiên, nhưng thật ra trong lòng đã ngùn ngụt lửa giận. Hắn trời sinh tính tình kiệt ngạo, hành động lần này của đối phương chẳng những không dọa hắn sợ, mà còn khơi dậy hung tính của hắn.

"Khả năng cao là có người đang theo dõi chúng ta."

Tô Bình Nam nói đùa với Al Capone: "Ngươi có thể tìm ra kẻ này giúp ta không?"

"Thưa tiên sinh, ta rất am hiểu chuyện này."

Al Capone nhếch môi cười khẽ: "Từ mười ba tuổi ta đã giúp các lão đại xuất hàng để mắt đến cảnh sát hoặc là người trong nghề đến quấy rối. Nếu là ở đây, thì vị trí tốt nhất để quan sát chúng ta chắc chắn là trên tòa nhà bên trái."

Thiếu niên chỉ về phía bên trái đằng trước. Tô Bình Nam nhìn theo ngón tay hắn, ngạc nhiên phát hiện ra trên ban công tầng năm đối diện đường cái có ánh sáng phản quang lóe lên.

Tô Bình Nam thoáng sững lại, sau đó lập tức nhận ra ánh sáng kia là thứ gì, sắc mặt âm u đến đáng sợ.

"Bắt hắn lại."

Giọng nói của Tô Bình Nam không nghe ra vui buồn. Hắn còn chưa dứt lời, Đỗ Cửu đã lao xuống xe, tài xế cũng kinh ngạc theo sát phía sau, đồng thời dùng tiếng Anh hét to gọi đồng bọn của mình.

Al Capone lộ vẻ kinh ngạc. Sau đó, hắn thấy tiên sinh mỉm cười xoa đầu mình, giọng nói dịu dàng: "Làm tốt lắm."

"Sau khi dừng lại, chiếc xe mục tiêu vẫn không di chuyển."

"Luật sư trong chiếc xe mục tiêu đã rời đi rất vội vàng, nhưng nhân vật mục tiêu vẫn bất động."

"Mục tiêu..."

Trên ban công tầng năm của khách sạn thương vụ BK, một nam nhân đội mũ lưỡi chai, che vành mũ rất thấp, một tay cầm ống nhòm, một tay cầm điện thoại liên tục báo cáo hành động của nhóm Tô Bình Nam. Sau đó, hắn ngớ ra.

"Sao thế Jim?"

Guy ở đầu bên kia điện thoại phát hiện thấy bên này khác thường.

"Mục tiêu đã phát hiện ra ta. Guy tiên sinh, chúc ta may mắn đi."

Nam nhân quan sát hoàn cảnh chung quanh, giọng điệu đắng chát, sau đó cúp máy.

Bình Luận (0)
Comment