“Cẩm Tú càng ngày càng lớn, ngành nghề tham gia càng ngày càng nhiều. Nhị ca của chúng ta đã rất cố gắng, cũng rất vất vả.”
Trong lòng bất an khiến Tô Định Bắc dứt khoát dừng việc dọn dẹp. Nhìn Tô An Tây đang khiếp sợ, nàng cười lạnh: “Khi mỗi ngày ngươi lái chiếc xe nhị ca tặng ngươi đi khắp nơi trợ giúp người khác, phát triển cái mà ngươi gọi là thiện lương, ngươi có nghĩ đến nhị ca đang làm cái gì không?”
“Ngợp trong vàng son, xa hoa trụy lạc?”
Như tìm được chỗ để trút bầu tâm sự, Tô Định Bắc rất nhanh đập vào đầu Tô An Tây một tràng: “Hắn không có. Gần như mỗi thời mỗi khắc hắn đều rất bận rộn.”
“Khi đại ca về nhà tắm nước nóng, Tô An Tây ngươi có biết nhị ca đang làm cái gì không? Căn phòng này lúc nào cũng sáng đèn.”
“Hắn luôn dốc hết sức mình, tối ngày cứ như giẫm lên tấm băng mỏng là vì cái gì?”
Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Tô An Tây, ánh mắt Tô Định Bắc dịu đi vài phần: “Tô An Tây, đừng ngây thơ nữa. Xã hội rất tàn khốc, có đôi khi còn tàn nhẫn hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng. Có đôi khi, có tài sản khổng lồ chính là một loại tội tổ tông, sẽ không bao giờ thiếu bầy sói đói vây quanh tập đoàn Cẩm Tú đâu.”
“Mới tháng trước, ta biết rằng ngươi đã quyên góp mười bảy ngàn nhân dân tệ cho cái gọi là Hiệp hội cứu trợ bệnh bạch cầu, nhưng ngay khi ngươi hài lòng với cảm giác thành tựu trong việc giúp đỡ người khác, ngươi đã bao giờ nghĩ về việc làm thế nào ngươi có được số tiền đó chưa?”
“Mỗi một xu ngươi yên tâm quyên góp đều là tiền nhị ca vất vả kiếm được. Có thể ngươi sẽ nói nhị ca có tiền, là tiền tiêu vặt mỗi tháng cho ngươi, nhưng ngươi đừng quên, tiền của nhị ca là do hắn liều mạng kiếm được. Mỗi một xu đều rất đáng giá.”
Tô An Tây ngây người.
“Các ngươi không đau lòng nhưng tâm ta lại đau.”
Nói một hơi khiến Tô Định Bắc bình tĩnh lại cảm xúc của mình, nhưng giọng điệu của nàng trở nên kiên quyết hơn: “Ta sẽ cùng nhị ca tiến lên, cho dù ta có thể xuống địa ngục.”
“Thật xin lỗi.”
Tô An Tây lắp bắp nói.
Chuông điện thoại chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng vang lên. Nhìn dãy số trên điện thoại, Tô Định Bắc vừa nãy vẫn còn lạnh lùng như băng sương lập tức cười tươi như hoa.
“Tô An Tây, ngươi nhớ kỹ cho ta. Cuộc sống của ngươi và đại ca được yên ổn là nhờ có nhị ca cố gắng. Đại ca phạm sai lầm, chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào nữa.”
Không để ý đến vẻ mặt phức tạp của Tô An Tây bên cạnh, Tô Định Bắc nghe điện thoại.
“Xảy ra chút chuyện, đã giải quyết xong rồi.”
Giọng nói của Tô Bình Nam từ trong điện thoại truyền ra. Hắn cũng không có bất kỳ giải thích nào, giọng điệu vẫn cứ bình tĩnh như trước đây, nhưng Tô Định Bắc nhạy cảm nhận ra được sự mệt mỏi từ giọng nói của hắn.
…
Nửa tiếng sau, nhìn Tô Định Bắc đang nói chuyện điện thoại, Tô An Tây ngoan như mèo.
Đây là lần đầu tiên Tô An Tây tận mắt nhìn thấy phong thái làm việc của Tô Định Bắc. Nàng bàng hoàng nhận ra rằng cô em gái nhỏ tuổi và bướng bỉnh của mình đã trưởng thành, đồng thời còn bỏ nàng rất xa.
“Tên Phương Trọng kia không tệ. Ta đã xem qua bản kế hoạch của hắn cho mảnh đất, đúng là một nhân tài.”
Tô Định Bắc báo cáo công việc xong, không chút do dự nói ra chuyện mà Tô An Tây lo lắng nhất: “Nhị ca, ta phát hiện đại ca có chút vấn đề.”
Câu nói này khiến lỗ tai Tô An Tây lập tức dựng lên.
“Ngươi đi điều tra rõ ràng đi.”
Nghe Tô Định Bắc nói, Tô Bình Nam chỉ nói mấy chữ ngắn ngủi, giọng nói không nghe ra được là vui hay giận.
“Để ta làm?”
Tô Định Bắc kinh ngạc.
“Ừm, đi tìm Lục Viễn luôn. Hắn sẽ biết nên làm cái gì.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Tô Định Bắc im lặng một hồi, thậm chí Tô An Tây đến bên cạnh cũng không phát hiện.
“Nhị ca làm vậy là có ý gì?”
Cái đầu thông minh của Tô Định Bắc tràn ngập câu hỏi. Nàng biết rõ mấy chuyện này đều do nhị ca của nàng tự tay bố trí, sau đó giao cho Lục Viễn hoàn thành. Tại sao lần này lại muốn nàng nhúng tay chứ?
Nàng rõ ràng dư thừa mà. Tuy nhiên, Tô Bình Nam sẽ không bao giờ làm chuyện vô nghĩa. Bây giờ, điều duy nhất có thể giải thích chính là nhị ca cố ý muốn nàng tiếp xúc với bộ phận quyền lợi quan trọng nhất của Cẩm Tú.
Chẳng lẽ…
“Định Bắc, ta về đây.”
Tô An Tây đột nhiên lên tiếng khiến suy nghĩ mơ hồ trong đầu Tô Định Bắc biến mất.
“Ta biết sai rồi. Ta cảm thấy có lỗi với nhị ca. Ngươi trưởng thành rồi.”
Tô An Tây nhéo cái mũi thanh tú của Tô Định Bắc một cái. Trước khi đối phương nổi giận, nàng đã chạy ra ngoài: “Chuyện của đại ca, ngươi cứ làm chủ. Ta mặc kệ.”
“Không tim không phổi.”
Hàng ông mày cau chặt của Tô Định Bắc giãn ra. Tô An Tây chọc cười khiến tâm trạng của nàng thoải mái hơn không ít.
…
“Ta thật sự có lỗi với ngươi. Sự việc thất bại, nhưng chúng ta không hề rời đi. Hãy cho chúng ta thêm một cơ hội. Tuy nhiên, ta cần ngươi huy động một ít lực lượng để sắp xếp lại.”
“Chỉ cần cố gắng hết sức, không cần thủ.”
Giọng điệu Ninh Tiểu Ninh vẫn dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút quan tâm: “Yên tâm đi, ta sẽ sắp xếp tốt hết thảy. Chờ tin tức của ta.”
Bên trong gian phòng rất yên tĩnh. Biểu hiện dữ tợn của nữ nhân và giọng điệu của nàng hoàn toàn khác biệt nhau. Bàn tay phải của nàng nắm chặt đến đỏ bừng.
Tút… tút…
Cho đến khi âm thanh cúp điện thoại vang lên, Ninh Tiểu Ninh mới chậm rãi buông điện thoại trong tay xuống. Nàng cười lạnh, nhìn bàn tay bởi vì cố gắng khắc chế sự phẫn nộ mà trở nên cứng đờ.
“Hết sức? Hung hãn không sợ chết? Quá cảnh giác? Cần nhiều lực lượng hơn?”
Nữ nhân liếm bờ môi gợi cảm của mình, sắc mặt âm lãnh: “Lấy cớ nhiều quá. Phế vật thì chính là phế vật. Điều động nhiều lực lượng như vậy, lại mang đến cho ta một kết quả chẳng ra gì. Nếu không muốn tận tâm làm việc, vậy thì đi chết đi.”
“Người chết sẽ không còn lấy cớ nữa.”