Sau khi sống lại, Tô Bình Nam tuyệt đối không ngờ rằng lần đầu tiên hắn bị lấy khẩu cung lại là ở bên kia đại dương.
Aston Dell đúng là chưa bao giờ nói ngoa. Chuyện lớn như vậy, nhưng Tô Bình Nam chỉ bị giữ có một tiếng đồng hồ ngắn ngủi. Thậm chí trong tiếng la hét của mấy tên đại luật sư, thái độ của đám cảnh sát đến lấy khẩu cung đột nhiên thay đổi, còn cố ý xin lỗi Tô Bình Nam. Bước ra khỏi cục cảnh sát, Tô Bình Nam lập tức nhìn thấy Michael Corleone đang đợi trong xe với khuôn mặt xanh xám.
“Chúng ta là anh em thân thiết với nhau.”
Michael Corleone trong chiếc xe Lincoln đưa cho Tô Bình Nam một ly whisky.
“Cuộc tấn công nhằm vào ngươi lần này là một sự xúc phạm và sỉ nhục đối với tất cả người Sicilia, và ta sẽ khiến bọn hắn phải trả giá.”
“Trả giá?”
Tô Bình Nam cầm lấy ly rượu uống cạn, sau đó nhấm nháp vị cồn trong miệng: “Kẻ thù không đội trời chung mới là kẻ thù tốt. Đối phương đã không chết không thôi với chúng ta, vậy thì để bọn hắn đi gặp thượng đế mới là lựa chọn tốt nhất.”
“Ngươi bắt tên nội gián kia đến đây, ta sẽ bắt hắn mở miệng.”
Michael Corleone nở một nụ cười tàn nhẫn: “Nên để hắn giải thoát khỏi sự thống khổ đi gặp Jesus, khi đó tất cả sẽ được nói ra.”
“Là ai?”
Tô Bình Nam đặt ly rượu xuống.
“Tập đoàn Sienna.”
Khi nói ra cái tên này, sắc mặt của Michael Corleone có chút ngưng trọng.
Tô Bình Nam không biết tập đoàn Sienna, vì thế Michael đã giải thích cặn kẽ.
Sau khi nghe Michael mô tả về tập đoàn khét tiếng này, biểu cảm của hai người hoàn toàn khác nhau. Michael thì nghiêm nghị, còn Tô Bình Nam thì khó hiểu.
Vì sao đối phương lại ra tay với hắn?
Khác với lý do cá nhân vi phạm pháp luật, những nhóm tội phạm lớn như vậy thường chỉ có một mục đích.
Đó chính là cầu tài.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của đối phương, bình thường loại công ty này sẽ không hành động lớn như vậy với người có thế lực khác. Mặc dù lợi nhuận buôn bán hàng trắng của đối phương rất cao, nhưng Tô Bình Nam chưa từng có ý định nhúng tay vào. Những ý tưởng tiên tiến trong đầu hắn đủ để hắn có được một khối tài sản bất khả chiến bại. Đặt chân vào ngành công nghiệp đáng ghét này chỉ được không bù mất mà thôi.
Đã không có quan hệ cạnh tranh, căn cứ của đối phương lại ở Mexico, nên lý do để làm điều đó đã trở thành một vấn đề mà hắn phải tìm ra.
“Cái tên theo dõi không biết nhiều. Điều duy nhất rõ ràng bây giờ là người phụ trách phía trên hắn là một người tên Guy, người này hẳn là đội trưởng hành động của tập đoàn Sienna.”
“Có thể tìm được hắn hay không?”
“Chiếc xe tấn công ngươi đã được tìm thấy, nó bị vứt ở một bãi đậu xe ngầm trên đại lộ số 9. Mặc dù bọn hắn đã dọn dẹp từ đầu đến cuối, nhưng ta chắc chắn rằng bọn hắn vẫn chưa đi xa, người của ta vẫn đang tìm kiếm.”
“Miễn là bọn hắn vẫn còn ở phạm vi New York, việc tìm thấy bọn hắn chỉ là vấn đề thời gian.”
Giọng điệu của Michael Corleone vô cùng tự tin.
“Một triệu.”
Tô Bình Nam dùng súng phun lửa châm điếu xì gà, làn khói xanh nhạt lượn lờ quanh người hắn. Hắn nở nụ cười có chút hung ác: “Không có phản bội là bởi vì giá cần trả không đủ. Vậy ta sẽ cho bọn hắn một điều kiện đủ để bọn hắn động tâm. Ngươi hãy giúp ta thả một tin, mặc kệ là ai, chỉ cần giúp ta tìm ra những người này, tiền sẽ là của hắn.”
“Được.”
Michael nhẹ gật đầu.
“Còn nữa, để bày tỏ lòng biết ơn của ta, nhu cầu kinh doanh dầu ô liu vào năm tới sẽ tăng gấp ba lần, và ta sẽ cho gia tộc Corleone thêm hai điểm nữa.”
Michael hiểu rằng đây là đảm bảo của Tô Bình Nam đối với toàn bộ gia tộc Corleone nhằm duy trì sự nhất trí với tập đoàn Cẩm Tú. Hắn cũng không từ chối, trực tiếp gật đầu: “Đừng lo lắng, Tô thân mến, người Sicilia coi trọng tình bạn nhất, chúng ta sẽ không để cho ngươi thất vọng.”
Tô Bình Nam mỉm cười.
Theo quan điểm của hắn, so với tình bạn, mối quan hệ lợi ích của một cộng đồng là không thể phá vỡ.
…
Ba tiếng sau, Al Capone hồi sinh sau khi được cấp cứu.
Hắn vô cùng may mắn.
Lá bùa hộ mệnh mà mẹ hắn đưa cho đã cứu mạng hắn, đỡ được một loạt đạn nguy hiểm nhất.
Màu trắng trước mặt và thiết bị y tế xung quanh lập tức khiến hắn hiểu ra mình đang ở đâu. Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng bị luật sư đang đợi ở bên cạnh giữ chặt vai.
“Ngươi rất may mắn, tiểu tử.”
Aston Dell nháy mắt với hắn một cái, nở nụ cười nói.
“Đúng vậy, luật sư tiên sinh. Ta cứ nghĩ là ta đã chết rồi.”
Al Capone mỉm cười khó khăn. Đầu óc choáng váng cùng cơ thể đau nhức khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Còn sống là phải có một cuộc sống mới.”
Lời nói của Aston Dell có chút ý tứ hàm xúc: “Có boss ở đây, ngươi đã chứng minh được sự trung thành của ngươi. Mau khỏe lại, sau khi khôi phục, ngươi sẽ đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn mới.”
“Vâng, tiên sinh.”
Lúc này Al Capone không hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói này cho đến khi hắn bước ra khỏi bệnh viện vào ba tháng sau.
…
“Làm việc gì cũng phải tỉ mỉ, bất cứ sơ sót nào cũng có thể dẫn đến hàng loạt hậu quả khôn lường.”
Nghe thấy lời nói khó hiểu của Tô Định Bắc, Tô An Tây không khỏi cảm thấy ủy khuất. Nàng chẳng qua chỉ thất thần khi lau giá sách thôi mà, có cần phải làm quá như vậy không? Nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của em gái, nàng không có dũng khí phản bác.
Bốn mươi phút đã trôi qua kể từ thời gian thỏa thuận cho cuộc gọi nhưng điện thoại vẫn chưa hề đổ chuông, điều này khiến Tô Định Bắc vốn đang giả vờ bình tĩnh lại càng thêm cáu kỉnh.
Nhìn thấy Tô An Tây đang giúp dọn dẹp có vẻ thất thần, nữ hài không thể kìm nén được sự tức giận trong lòng.
“Ngươi đang suy nghĩ thất thần chuyện gì thế?”
Nghe câu hỏi của Tô Định Bắc, Tô An Tây thành thật trả lời: “Ta không ngờ rằng nhị ca của ta lại đọc nhiều sách như vậy. Ta nhớ rằng hắn từng thấy đau đầu khi nhìn thấy sách giáo khoa.” Trong quá trình dọn dẹp, Tô An Tây đột nhiên phát hiện ra rằng những cuốn sách có tên khó hiểu này hầu hết đều có dấu vết bị lật, thậm chí một số góc sách còn có vết chà xát, hình như đã bị lật không chỉ một lần.