Cạch.
Tiếng điện thoại rơi xuống đất khiến Tô An Tây giật mình. Nàng kinh ngạc nhìn Tô Định Bắc sắc mặt tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy được sự sợ hãi trên người đứa em gái đã quật cường lãnh ngạo từ nhỏ của mình.
Sợ mình nhìn sai, Tô An Tây vội vàng dụi mắt, xác nhận lại lần nữa.
Là sợ hãi.
“Chuyện gì vậy, Định Bắc?”
Lo lắng khiến Tô An Tây không có tâm trạng dò xét căn phòng mà vô số người hiếu kỳ, ngay lập tức chạy đến nắm chặt lấy tay Tô An Tây.
Tay của Tô Định Bắc hơi lạnh.
“Có khi nào xảy ra chuyện rồi không? Điện thoại của nhị ca tắt máy.”
Tô Định Bắc rất nhanh khôi phục cảm xúc, đồng thời nhẹ nhàng tránh khỏi động tác thân mật của Tô An Tây.
“Chỉ mỗi chuyện đó?”
Tô An Tây nghe là điện thoại tắt máy, lập tức cau mày, oán trách một câu: “Ngươi chỉ đang hù dọa người khác thôi.”
Lúc này, chêch lệch về tư duy của hai nữ hài được thể hiện một cách rõ ràng. Tô Định Bắc lắc đầu: “Người ngu ngốc như ngươi không hiểu đâu.”
Tô Định Bắc hiểu rất rõ Tô Bình Nam.
Mặc dù nhị ca làm việc lớn mật, tính cách kiệt ngạo tàn nhẫn, nhưng ở một số phương diện lại như một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ, cực kỳ đúng giờ.
Nếu hắn đã định ra thời gian, hắn sẽ không bao giờ để chênh lệch dù chỉ từng giây.
…
Thân ở địa vị cao cũng không làm cho Tô Bình Nam bất cẩn. Hắn kiên trì rèn luyện cùng với sức mạnh tăng trưởng nên động tác và trực giác của hắn vẫn nhạy cảm như trước đây.
Khoảnh khắc hắn bước ra khỏi tòa nhà, nhịp tim đập nhanh quen thuộc như thủy triều chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của hắn.
“Nguy hiểm.”
Gần như ngay lập tức, hắn đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất. Hắn cứu mạng của mình bằng một cú lăn sang một bên. Vị trí vừa rồi của hắn đã bị đạn bắn đến bụi đất tung bay.
Sau đó là máu văng lên từ phía sau lưng nữ nhân cùng với tiếng rên rỉ đau đớn của Đỗ Cửu bên cạnh.
Sự việc còn chưa kết thúc, đối phương quyết tâm giết chết hắn. Chiếc xe phát động tập kích thứ nhất chạy qua, chiếc xe thứ hai theo nhau mà đến. Cửa sổ hạ xuống và họng súng đen ngòm khiến con ngươi của Tô Bình Nam gần như co rút lại thành kim châm. Không chờ hắn kịp phản ứng, một người không sợ chết đã ngăn trước mặt hắn.
Tiếng súng kịch liệt lại vang lên lần nữa.
Al Capone nở nụ cười trên môi trước khi rơi vào hôn mê. Hắn rất vui vì mình đã làm tròn lời hứa với giáo phụ.
“Đi thôi, nhất định phải giết chết được hắn.”
Sắc mặt Guy trở nên dữ tợn.
Hắn vạn lần không ngờ phản ứng của tên phương Đông kia lại kinh người như vậy. Trong tình huống như thế mà không giết chết được đối phương,
Giữa tiếng lốp xe cao su cọ sát với mặt đất, hai chiếc xe lao đi bốn mươi năm mươi mét liền giảm tốc độ, sau đó quay lại với một cú ngoáy đuôi đẹp mắt.
Những kẻ đó thực sự đáng chết.
Mặc dù các vệ sĩ của Tô Bình Nam đã kịp phản ứng rút súng ra, bắt đầu chống trả không chút đắn đo, nhưng đám tay súng đó vẫn ngang nhiên phát động tập kích Tô Bình Nam lần thứ hai.
Nhất thời, tiếng thét chói tai của người qua đường và tiếng súng khiến phố Chelsea giống như một bãi chiến trường.
“Bảo vệ Nam ca lui về tòa nhà, lui về.”
Phụ trách an ninh Đỗ Văn Hải cao giọng hét lên. Đối phương sử dụng súng trường. Trong tình huống như vậy, mặc dù bên mình nhiều người cũng không chiếm được ưu thế. Lúc này lui về chính là lựa chọn chính xác nhất.
Tô Bình Nam một chút cũng không sợ hãi. Tập kích vừa rồi đã hoàn toàn kích phát hung tính của hắn. Đỗ Thạch ngăn trước mặt hắn cùng với những cận vệ còn lại nhìn chằm chằm chiếc xe đang lao nhanh, tức giận như muốn phát cuồng.
“Bắn cho ta.”
Tô Bình Nam tiếp nhận cây súng ngắn đưa đến, bóp cò như trút giận vào chiếc xe, mãi cho đến khi hết đạn mới dừng lại.
“Nam ca, nguy hiểm lắm.”
Đỗ Văn Hải và Đỗ Thạch ngăn trước mặt Tô Bình Nam, ra sức kéo hắn mới kéo được lão đại đang nổi giận vào bên trong tòa nhà. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, đã có vài vệ sĩ ngã xuống đất.
“Ta không sao. Đám người Đỗ Cửu như thế nào rồi?”
Tô Bình Nam vẫn đứng thẳng như cũ. Nếu không phải quần áo của hắn dính bụi, người khác sẽ không nhìn ra được hắn vừa mới trải qua một vụ nổ súng kinh hoàng.
“Đỗ Cửu mất máu quá nhiều nên ngất rồi. Hắn trúng sáu viên đạn, nhưng may mắn là không có phát nào chí mạng. Tuy nhiên, nữ quản lý và đứa bé tên Capone có lẽ đang gặp nguy hiểm.”
Sắc mặt Đỗ Văn Hải tái nhợt, cúi người nói. Hắn không kịp băng bó cánh tay trái bị trúng đạn, máu tươi không ngừng nhỏ xuống. Đây chính là vết thương do hắn ngăn trước mặt Tô Bình Nam khi đối phương trút đạn tới.
“Bây giờ nên đưa bọn hắn đến bệnh viện.”
Tô Bình Nam khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh, nhìn theo ánh đèn xe đi xa, trên môi nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt sắc như dao: “Bất kể là ai đứng sau, ta đều muốn bọn hắn chết.”
“Hiểu rồi.”
Aston Dell chưa tỉnh hồn đúng là may mắn. Hắn không phải vệ sĩ nên không đi phía trước. Vết thương duy nhất là viên đạn sượt qua trán của hắn, một vết máu trên mặt khiến cho hắn nhìn qua có chút chật vật.
“Nói cho Michael biết, ta sẽ bồi thường thương vong đầy đủ cho người dưới tay hắn.”
Tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang lên. Phố Chelsea thuộc về khu nhà giàu. Chuyện lớn như vậy, tốc độ bọn hắn chạy đến rất nhanh. Tô Bình Nam cau mày, nói với Aston Dell: “Tâm trạng của ta đang không tốt. Ngươi hãy bỏ ra một cái giá thật cao mời luật sư giúp ta xử lý đám cản đường này trước đi.”
“Yên tâm, boss.”
Aston Dell lau sạch trán: “Chúng ta là người bị hại, sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngươi đâu.”