Sự việc thường kỳ quái như thế.
Ngươi càng không nói ra, một số người sẽ càng tò mò, thậm chí bọn hắn bắt đầu đoán theo hướng mình nghĩ. Điều này cũng dẫn đến một hiện tượng kỳ lạ, người biết thì không nói, người không biết thì nói lung tung. Kết quả là ngày càng trở nên thái quá.
Đương nhiên, đề tài này kéo dài không suy còn có nguyên nhân khác.
Thứ nhất, so với các tòa nhà khác ở Thiên Nam, tòa nhà Cẩm Tú quá cao. Mặc dù sau này có nhiều tòa nhà cao tầng được xây dựng nhưng khi so sánh với tòa nhà Cẩm Tú thì tất cả đều trở nên ảm đạm, phai mờ.
Mỗi ngày mở mắt ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đồ vật đáng kinh ngạc như vậy, muốn đề tài này bị quên đi là chuyện không dễ dàng. Hơn nữa, chủ đề liên quan đến Tô Bình Nam lại quá mạnh.
Nữ nhân thì lảm nhảm chuyện nhà, nam nhân thì hút thuốc uống rượu nói huyên thuyên về những chuyện ở Thiên Nam chỉ là chuyện bình thường nhất.
Uống rượu nói chuyện phiếm, không phải nhắc đến bản lĩnh của mình thì cũng là thổi phồng kiến thức của mình. Đặc biệt là trong nền kinh tế xã hội ngày nay, mọi thứ đều phụ thuộc vào tiền bạc, chủ đề của mọi người cũng không thể tách rời tiền bạc. Vì thế, tốc độ quật khởi của Tô Bình Nam nhanh đến dọa người, trở thành người giàu nhất Thiên Nam đã trở thành một chủ đề khó tránh khỏi, đặc biệt là khi không có gì để nói hoặc khi ngươi sợ nói sai, chắc chắn đó là một lựa chọn rất tốt để nói về nhân vật này với những ý kiến khác nhau.
Trên bàn rượu có rất nhiều chủ đề về Tô Bình Nam, bất kể là tài sản hay con đường phát triển của hắn, ông chủ xuất thân nông thôn này luôn có những chủ đề mà bọn hắn không thể nói hết.
Chỉ là phương diện truyền thông của tập đoàn Cẩm Tú được khống chế rất tốt. Việc Tô Bình Nam gần đây ẩn dật cũng đóng một vai trò lớn, mọi người chú ý đến câu chuyện giàu có của hắn nhiều hơn quá khứ của hắn.
Tô An Tây đã gặp phải rất nhiều câu hỏi về anh trai của nàng.
Bạn bè chung quanh nàng đều biết thân phận của nàng, tất nhiên sẽ hỏi tầng cao nhất trong truyền thuyết của tòa nhà chọc trời kia. Điều này khiến cho Tô An Tây có chút luống cuống.
Bởi vì nàng chưa từng tiến vào.
Cũng không phải Tô Bình Nam không cho phép Tô An Tây đến thăm mình, hay không cho phép nàng đi vào, mà là Tô An Tây cảm thấy tự ti với sự vô dụng của mình.
Sự cố tin đồn ở trường đại học đã khiến nàng thay đổi rất nhiều, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Nàng vẫn không thay đổi được bản tính thiện lương của mình.
Tô An Tây rất thông minh.
Nàng biết nhị ca của mình rất chán ghét tính cách thiện lương của nàng. Cho nên, nàng vô tình hay cố ý đều muốn tránh Tô Bình Nam. Nếu chẳng may chạm mặt, nàng sẽ tận lực làm ra kiểu mà Tô Bình Nam thích.
Nhưng như vậy quả thật rất mệt mỏi.
Thang máy chậm rãi đi lên.
Tô An Tây lẳng lặng đứng sau lưng Tô Định Bắc, nhìn thái độ cung kính của những nam nhân mặc áo vest đen hoặc những tinh anh thỉnh thoảng gặp được ở chỗ làm việc, nàng không khỏi cảm thán trước sự thay đổi của em gái.
“Mấy ngày nay nhị ca không có mặt, dù bận đến mấy ta cũng tranh thủ nửa tiếng đến quét dọn phòng làm việc của hắn.”
“Vì sao?”
Tô An Tây có chút không hiểu.
Đang nói thì thang máy đã đến tầng tám mươi, Tô Định Bắc quay sang nói với Tô An Tây: “Bởi vì trong toàn bộ tập đoàn Cẩm Tú, chỉ có một mình ta mới có thể ra vào phòng làm việc của nhị ca trong khoảng thời gian hắn đi vắng. Mặc dù ta có thể phân công nhân viên quét dọn làm việc này nhưng ta không thích cách làm việc ngu ngốc của bọn họ, đành phải tự mình làm thôi.”
Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, Văn Tiểu Địch mặc một bộ trang phục công sở đã chờ sẵn ngay cửa ra vào, trong tay còn một cầm một chồng văn kiện cao một thước, mỉm cười nhìn hai người.
“Chào buổi trưa, giám đốc Văn.”
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tô An Tây, Văn Tiểu Địch ngược lại rất tự nhiên hào phóng, chủ động đưa tay ra: “Hoan nghênh ngươi đến chơi.”
Tô Định Bắc mỉm cười, rất tự nhiên ôm lấy chồng tài liệu trong tay Văn Tiểu Địch: “Hôm nay ta có mang theo người trợ giúp. Tiểu Địch tỷ có thể thoải mái không ít rồi.”
“Cảm ơn trời đất.”
Văn Tiểu Địch làm ra vẻ mệt mỏi sắp chết: “Đêm qua ta chỉ ngủ có bốn tiếng, vừa lúc có thể bù lại rồi.”
Tô An Tây cảm thấy rất kinh ngạc. Nàng từ cuộc nói chuyện của hai người kia mới biết được chồng tài liệu dày cộm đó chính là chuyện cần phải báo cáo cho nhị ca mỗi ngày. Tuy nhiên, nàng cũng không xen vào cuộc nói chuyện của cả hai, rất nhanh sự chú ý của nàng đều tập trung vào cánh cửa gỗ nặng nề kia.
Nàng biết rằng đằng sau cánh cửa chính là một hình ảnh mà bạn bè của nàng đã vô số lần hỏi nàng. Mặc dù nàng không tin lắm lời đồn về sự sang trọng của nó, nhưng nàng cũng không tránh khỏi hiếu kỳ.
“Mật mã khóa tiên tiến nhất trên toàn thế giới.”
Tô Định Bắc nhấn mật mã với tốc độ rất nhanh. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tô An Tây, nàng vội giải thích: “Trong này có rất nhiều thứ không thể để bất cứ người nào nhìn thấy được, bao gồm cả ta. Sau khi nhị ca trở về, ta sẽ đề nghị hắn thay đổi mật mã. Bởi vì chỉ có như thế, ta mới có cảm giác an toàn nhất.”
“Nhị ca vất vả rồi.”
Tô An Tây nói một câu thật lòng.
Tô Định Bắc gật đầu: “Cho nên ta không cho phép bất cứ kẻ nảo phá hư sự nghiệp của nhị ca, bao gồm cả đại ca.”
Bầu không khí lại im lặng. Cánh cửa được mở ra.
Đây là lần đầu tiên Tô An Tây nhìn thấy toàn cảnh văn phòng trong truyền thuyết, vô cùng đơn giản.
Mặc dù trang trí có cảm giác công nghệ, nhưng nó khác xa với sự xa hoa mà người ngoài tưởng tượng, ngoại trừ bể bơi, Tô An Tây ngạc nhiên nhất là giá sách trưng bày như thư viện cùng với một tấm bia cổ xưa.