Khi đoàn người Tô Bình Nam bước ra ngoài đã gần bảy giờ tối. Phố Chelsea vừa mới lên đèn nhưng đã là một khung cảnh náo nhiệt với ánh đèn rực rỡ.
Rachel đi đầu, bước chân rất nhanh, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Tác phong của vị khách phương Đông cực kỳ dứt khoát. Hai bên đã đạt thành mục đích mua bán ban đầu. Bây giờ, chờ sau khi hoàn thành một loạt quy trình phức tạp như giao dịch quyền sở hữu tài sản, kê khai thuế, nàng có thể nhận được khoản hoa hồng khiến nàng bật cười ngay cả khi nằm mơ.
Tất nhiên đây chưa phải là kết thúc, khoản hoa hồng đắt đỏ đó cũng đồng nghĩa với việc bảo trì, sửa chữa ngôi nhà trong tương lai và hàng loạt dịch vụ ăn theo đã trở thành trách nhiệm của nàng.
Không thể không nói, nữ nhân này rất ưa nhìn.
Chiếc khăn choàng tóc màu vàng mềm mại, đôi chân thon, thẳng và siêu gầy cộng với nụ cười quyến rũ đã thực sự thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.
“Cảm ơn tiên sinh. Nếu có thể, ta muốn mời ngươi uống một tách cafe.”
Rachel do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng nói lời cảm ơn. Nàng không phải người mới, cũng có nghe nói về giao dịch bẩn thỉu trong ngành này, nhưng từ đầu đến cuối, biểu hiện của đối phương vẫn lạnh nhạt đối với nàng. Ngoại trừ yên tâm hơn, lần đầu tiên nữ nhân sinh ra cảm giác không tự tin với dung nhan của mình.
Chẳng lẽ phú hào không thích người như nàng?
“Ta bận rất nhiều việc, có thời gian ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi.”
Tô Bình Nam uyển chuyển từ chối lời mời của đối phương. Điều làm hắn không nghĩ đến chính là gương mặt xinh đẹp của đối phương toát lên không phải thất vọng mà là như trút được gánh nặng.
Hắn không biết rằng hiện tại nữ nhân này ước gì cách hắn càng xa càng tốt. Hơi thở toát lên từ người hắn khiến nữ nhân hơi sợ.
“Hình như ngươi rất vui khi thấy ta từ chối?”
Tô Bình Nam mỉm cười hỏi.
Rachel yên lặng. Trong lúc không biết nên trả lời như thế nào, nàng thấy đã đến cánh cửa thủy tinh. Nàng như được đại xá, vội chạy đến kéo cánh cửa thủy tinh nặng nề ra. Tô Bình Nam lắc đầu, là người đầu tiên bước ra, lập tức con ngươi của hắn co rụt lại, sắc mặt thay đổi.
Rachel đứng trước mặt Tô Bình Nam thề mãi mãi sẽ không quên biểu hiện trong chớp nhoáng này của hắn.
Biểu hiện trầm ổn và ôn hòa của hắn đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là sự dữ tợn và hung ác của một con mãnh thú bị xâm phạm lãnh địa.
Sau đó, nàng cảm thấy sau lưng mình giống như có người dùng vật gì cùn gõ vào một cái.
…
“Một tách trà xanh.”
Sau khi ra hiệu cho thư ký rời khỏi đây, Tô Định Bắc quay sang mỉm cười nói với Tô An Tây không mời mà đến: “Sao ngươi lại đến đây? Đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi bước vào tòa nhà Cẩm Tú.”
“Ta đến thăm ngươi một chút, thuận tiện hỏi chuyện gì xảy ra với ngươi và đại ca. Hôm nay, sau khi ngươi đi rồi, đại ca và chị dâu đã cãi nhau, chị dâu vẫn còn đang khóc.”
“Không có gì.”
Mặc dù vẫn luôn chán ghét sự mềm yếu, thiện lương của Tô An Tây, nhưng Tô Định Bắc vẫn luôn có kiên nhẫn với người tam tỷ của mình. Nàng mỉm cười nói: “Chỉ là một số công việc mà thôi.”
“Định Bắc.”
Tô An Tây gác mặt lên bàn làm việc của Tô Định Bắc, nở một nụ cười đáng yêu: “Cho dù đại ca có lỗi với ngươi, ngươi cũng không cần so đo có được không? Tất cả mọi người đều là người một nhà. Ta có thể nhìn ra được đại ca rất sợ.”
Tô Định Bắc lắc đầu: “Tô An Tây, ngươi không nên nhúng tay vào. Nếu có thời gian rảnh rỗi, chi bằng trở về chăm sóc mấy con mèo con chó lang thang mà ngươi mang về đi.”
“A Bắc, trong nhà có một nhị ca đã đủ rồi. Chúng ta nên sống bình thường đi. A tứ, ngươi trông rất mệt mỏi.”
Tô An Tây vừa nói vừa nắm tay Tô Định Bắc.
“Buông ra, có việc gì thì nói đi.”
Tô Định Bắc lập tức cảm thấy mất tự nhiên. Tính tình của nàng thanh lãnh cường ngạnh, ghét nhất là hành động thân mật như thế này.
“Bỏ qua cho đại ca, ta sẽ buông ngươi ra.”
Gương mặt xinh đẹp của Tô An Tây lộ vẻ nịnh hót: “Người một nhà mà, cũng chẳng phải làm chuyện gì thương thiên hại lý. Còn cái gì không thể tha thứ chứ.”
“Ngu xuẩn! Tô An Tây, ta phát hiện bây giờ ngươi rất thoải mái, đầu óc cũng trở nên ngu ngốc.”
Tô Định Bắc nhìn Tô An Tây từ nhỏ đến lớn đều hiền lành, thậm chí còn hơi yếu ớt. Nàng cười lạnh một tiếng, giọng điệu không hề khách sáo: “Ngươi ngay cả đại ca làm gì cũng không biết, còn muốn ta tha cho hắn. Ngươi có xứng đáng với nhị ca không?”
“Cái gì?”
Tô An Tây mở to đôi mắt đẹp. Nàng không rõ tại sao chuyện này lại liên quan đến nhị ca?
“Ta mặc kệ đại ca đã nói với ngươi cái gì, nhưng Tô An Tây, hắn đã trưởng thành.”
Nói cũng đã nói rồi, Tô Định Bắc dự định nhắc nhở người chị sống trong sự che chở của Tô Bình Nam mà càng lúc càng lạm dụng làm người tốt này một lần.
Nàng nhìn đồng hồ trên tay, nhẹ gật đầu với Tô An Tây: “Ngươi đi theo ta đến một nơi.”
“Nơi nào?”
“Tầng cao nhất.”
Tô Định Bắc chỉ lên đỉnh đầu: “Tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú.”
…
Trong toàn bộ tỉnh Thiên Nam, mọi người luôn nói về một chủ đề rất hot sau bữa trà hoặc trên bàn ăn tối.
Bên trong tầng cao nhất của tòa nhà cao vút trong mây ở Thiên Nam rốt cuộc sang trọng như thế nào?
Nguyên nhân tạo thành đề tài này rất đơn giản, chính là hiếu kỳ.
Có rất ít người có đủ tư cách bước vào văn phòng của Tô Bình Nam, bởi vì bản thân Tô Bình Nam không thích giao tiếp cho lắm. Những người có thể bước vào văn phòng của hắn để bàn chuyện không phải phải đại phú hào một phương thì cũng là tinh anh của các ngành nghề. Diện mạo, tính cách của những người này có thể khác nhau, nhưng bọn hắn có một điểm chung là miệng rất kín, dù có ai tò mò hỏi thì hầu hết bọn hắn đều mỉm cười cho qua.