“Ngươi đã nghe nói về Phương Đông Mới ư?”
Tô Bình Nam lắc đầu, đồng thời thở dài vì kiến thức thương nghiệp thiếu thốn của mình ở kiếp trước. Ngày sau, tên gia hỏa này tuyệt đối là một lão đại trong kinh doanh, bởi vì hắn đã bắt nhịp với thời đại rồi.
Không suy nghĩ quá nhiều, Mạnh Hiểu Tuấn nói tiếp.
“Nhân mạch của ngươi có thể nhanh chóng đả thông ESS (hiệp hội giáo dục nước Mỹ). Nhờ khớp nối đó, bọn hắn sẽ buông lỏng điều tra với cơ cấu của chúng ta. Sau đó, chúng ta sẽ bỏ ra một số tiền lớn để đào tạo những giáo viên có năng lực, cùng với kinh nghiệm ứng phó phong phú của ta về hộ chiếu, chúng ta sẽ độc bá toàn bộ nền giáo dục Hạ quốc.”
“Đến lúc đó, ta hy vọng ngươi sẽ cho phép ta đứng sau lưng ngươi khi tiếng chuông trên sàn Nasdaq vang lên.”
Thất bại nhiều năm không khiến cho Mạnh Hiểu Tuấn mất đi năng lực chào hàng của mình. Hắn trịnh trọng nói ra tác dụng của mình đối với Tô Bình Nam.
“Rất tốt, ngươi đã cho ta một niềm vui bất ngờ rất lớn.”
Tô Bình Nam giơ tay trái lên, ngón trỏ và ngón giữa khẽ đung đưa, Đỗ Cửu lập tức cung kính đưa lên một điếu xì gà. Sau khi nhận lấy, Tô Bình Nam ném cho Mạnh Hiểu Tuấn đang kinh ngạc bên cạnh.
“Tin ta đi, hồi báo phong phú sẽ biến ngươi thành một đại nhân vật.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Đến lúc đó, xì gà sẽ hợp với khí chất của ngươi.”
…
Đường số 7 đã được khơi thông, chiếc xe chở Tô Bình Nam cũng đã đi xa, để lại Mạnh Hiểu Tuấn vẫn còn ngơ ngác đứng bên cạnh.
“Thành công rồi sao?”
Nhìn điếu xì gà tinh xảo trong tay, Mạnh Hiểu Tuấn có chút không dám tin sự việc vừa rồi lại thuận lợi như vậy. Biểu hiện của đối phương quá quả quyết khiến cho hắn nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.
Tách.
Ngọn lửa sáng lên trước mặt hắn. Nhìn nam nhân mặc áo đen sắc mặt nghiêm túc đứng bên cạnh mỉm cười, tay cầm xì gà của Mạnh Hiểu Tuấn có chút run rẩy.
“Phiên dịch viên Mạnh, Tô tổng yêu cầu ta làm tài xế cho ngươi mấy ngày tới. Ngươi có thể mua bất cứ thứ gì ngươi cần, làm chuyện ngươi muốn. Tập đoàn Cẩm Tú sẽ phụ trách toàn bộ chi phí cho ngươi.”
“Không, không cần đâu, quá khách sáo rồi.”
Mạnh Hiểu Tuấn có chút bối rối đốt điếu xì gà, nhanh chóng khoát tay.
“Tô tổng rất thưởng thức ngươi. Hắn nói đây là thù lao mà ngươi nên có. Cẩm Tú rất công bằng.” Nam nhân áo đen vừa nói vừa giúp hắn mở cửa xe.
…
“Nam ca, nhanh như vậy đã quyết định rồi, có phải quá qua loa hay không? Thứ mà hắn nói đáng để xem trọng như vậy sao?”
Trong xe, Đỗ Cửu do dự một hồi rồi hỏi. Sau khi đồng ý, Tô Bình Nam còn phân phối xe cho đối phương, thậm chí còn cho đối phương quyền sử dụng hai trăm ngàn đô la. Đúng là hào phóng không hợp thói thường.
“Qua loa?”
Tô Bình Nam yên lặng. Một đồ vật hậu thế xuất hiện trước mặt hắn, điều hắn cần làm chính là khống chế trong tay.
“Hắn sẽ mang đến cho ta một công ty với doanh thu hàng năm có thể lên tới hàng chục tỷ. Bất luận coi trọng như thế nào cũng không đủ. Chỉ hy vọng về sau hắn sẽ không hối hận.”
“Chục tỷ?”
Trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.
Mười năm sau ở kiếp trước.
Nasdaq đóng cửa cuối ngày, Phương Đông Mới tăng 0.23, giá cổ phiếu là 153.76 đô la Mỹ, giá trị thị trường là 24.527 tỷ đô la Mỹ.
…
Quyền sở hữu ngôi nhà không nằm trong tay cá nhân, mà thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Hagen, chủ sở hữu của tòa nhà Walker. Đối với căn phòng cao cấp nhất nằm ở tầng cao nhất của toàn bộ tòa nhà, tập đoàn Hagen thật sự rất xem trọng vụ mua bán này.
Một giám đốc điều hành cấp cao chấp nhận gạt công việc bận rộn sang một bên, chờ đợi gần bốn tiếng đồng hồ.
Tòa nhà Walker tọa lạc ở phía Tây phố Chelsea, phía Nam của công viên trung tâm, và là tòa nhà bảy mươi sáu tầng nổi bật trong khu phố.
Rachel Nicole cũng đã đến đây lần thứ hai nhưng vẫn bị choáng ngợp bởi công nghệ và sự xa hoa của nội thất căn phòng. Nữ nhân đã thuộc lòng mọi thông tin, bắt đầu dùng giọng nói ưu nhã của mình để miêu tả căn nhà có chín phòng ngủ, thậm chí còn có cả một bể bơi sang trọng, nhưng ánh mắt lại hơi lơ đãng.
Mặc dù nàng không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến tận bây giờ giờ, nhưng trực giác của nữ nhân mách bảo nàng rằng nam nhân kia quá nguy hiểm. Giữ khoảng cách là lựa chọn tốt nhất cho Al Capone, người còn đang căng thẳng hơn cả nàng.
Hắn cảm thấy choáng váng, miệng há to khi nhìn thấy một bể bơi đằng trước cửa sổ sát đất, nhịn không được phát ra tiếng kinh hô, gương mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống, giống như phạm phải một sai lầm lớn.
“Tiên sinh, thật xin lỗi.”
Capone đứng tại chỗ cúi đầu. Những đứa trẻ bước ra từ khu ổ chuột cảm thấy tự tôn của mình rất quan trọng. Al Capone cho rằng hành vi của mình đã khiến cha đỡ đầu của mình xấu hổ.
“Không sao.”
“Kinh ngạc chỉ vì thiếu kiến thức, không liên quan gì đến tính cách, ngươi không làm gì sai.”
Tô Bình Nam thờ ơ vẫy tay, một mình đứng trước cửa sổ sát đất quan sát toàn cảnh đường phố Niuyue. Hắn khịt mũi coi thường cái gọi là khoa học kỹ thuật trong căn phòng, duy chỉ có phong cảnh đằng trước cửa sổ sát đất đả động được hắn mà thôi.
Hắn bị cuốn hút bởi dòng sông Hudson và tượng Nữ Thần Tự Do đều bị giẫm dưới chân, cảm giác đó khiến cho hắn có chút mê say.
…
“Đơn giản mới là tốt nhất.”
Guy trải sơ đồ mặt bằng của tòa nhà Walker mà hắn vừa vẽ ra lên mui xe: “Từ tòa nhà đến bãi đậu xe mất ba phút, đây là điểm phục kích của chúng ta.”
Nói xong, Guy chỉ vào lối ra vào của tòa nhà: “Độ rộng của cánh cửa chỉ vừa cho một người qua lại. Người phương Đông kia quen đi đầu. Ta đã tìm hiểu kỹ an ninh của bọn hắn. Lúc này, vệ sĩ đi trước hắn nhiều nhất cũng chỉ có hai người. Đây chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta.”
Đám người Adidas vây quanh hắn cẩn thận hỏi thăm một số chi tiết cụ thể rồi không nói gì nữa. Việc đã đến nước này, mọi người bỏ mạng đánh cược sinh tử, nghe theo mệnh trời thôi.
Đối với cái chết, tất cả những người đứng ở đây đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Adidas khịt mũi, vẻ mặt lãnh đạm trước cái chết như những người khác.