“Nam ca, phiên dịch muốn gặp ngươi.”
Đỗ Thạch thấy Tô Bình Nam đã nói chuyện xong, liền cúi người bước đến: “Hắn nói có chuyện rất quan trọng.”
“Chuyện rất quan trọng?”
Ánh mắt Tô Bình Nam hiện lên sự nghi ngờ. Ấn tượng của hắn đối với phiên dịch họ Mạnh kia không tệ, rất tuân thủ quy cũ, cũng không có sự hiếu kỳ đáng chết nào.
“Đúng vậy.”
Thần kinh Đỗ Thạch rõ ràng đang rất căng thẳng: “Nội gián kia đã được mang đến, đang ở ngoài xe, có cần…”
Nói xong, Đỗ Thạch làm động tác cắt cổ.
Tô Bình Nam lắc đầu.
Tính cách cẩn thận đã khắc sâu vào người Tô Bình Nam, làm sao có chuyện hắn không điều tra người hắn thuê chứ, cho dù người này không biết quá nhiều chuyện của hắn.
Một người tầng dưới chót dựa vào việc rửa chén để duy trì cuộc sống ở Tinh Điều quốc sẽ không có đủ dũng khí tố giác này. Hắn có thể xác nhận điều này. Bởi vì hiện thực tàn khốc đã sớm khiến người này hiểu được cái gì mới là chuyện bọn họ nên làm.
…
“Ngươi muốn gặp ta?”
Tô Bình Nam thấy Mạnh Hiểu Tuấn có chút căng thẳng, bèn ra hiệu cho đối phương thả lỏng: “Là chuyện quan trọng gì?”
“Một vụ làm ăn lớn, có thể kiếm rất nhiều tiền.”
Mạnh Hiểu Tuấn bị ánh mắt sắc bén của Tô Bình Nam chèn ép có chút không thở nổi nhưng vẫn nói ra.
“Ồ, nói một chút đi.”
Sắc mặt Tô Bình Nam vẫn bình thường nhưng không hề có sự chế giễu như Mạnh Hiểu Tuấn đã dự đoán. Điều này khiến cho hắn yên tâm hơn không ít.
“Trước tiên ta có thể hỏi ngươi một chuyện hay không?”
Mạnh Hiểu Tuấn khoanh tay đứng ngoài xe, cẩn thận hỏi.
“Trình độ học vấn của Tô tổng ngươi là gì?”
Là người nhạy cảm, Mạnh Hiểu Tuấn ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn sau khi đặt câu hỏi.
Sắc mặt Tô tiên sinh vẫn nhìn không ra vui buồn như cũ, nhưng hai cận vệ thân hình cao lớn bên cạnh rõ ràng nhìn hắn với ánh mắt không vui.
“Tô tiên sinh, ngươi có thể không cần trả lời. Là ta sai rồi.”
Tô Bình Nam đưa tay cắt ngang lời nói của hắn: “Dân quê lập nghiệp không phải chuyện xấu hổ gì cần che giấu. Ta có thể nói cho ngươi biết ta còn chưa tốt nghiệp trung học.”
Nhất thời, Mạnh Hiểu Tuấn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hắn đã quá quen với việc chứng kiến những đàn em có trình độ học vấn đáng tự hào đang phải vật lộn để tồn tại trên mảnh đất này, nhưng hắn lại không ngờ đồng hương đầu tiên đứng vào hàng ngũ thượng tầng ở quốc gia này chỉ là một người còn chưa tốt nghiệp trung học.
“Nhân vật phong vân đại học Thịnh Kinh, sau khi tốt nghiệp thì du học ở đại học Colombia. Vợ học đàn dương cầm ở học viện âm nhạc, hiện đang sống ở số 73 phố York. Tuy nhiên, hai vợ chồng ngươi đều không làm đúng chuyên môn của mình, mà là…”
Tô Bình Nam nói thẳng tình huống của Mạnh Hiểu Tuấn, sau đó nhìn đối phương đang đổ mồ hôi lạnh: “Ta biết rõ quá khứ của ngươi, nhưng ta không rõ ngươi hỏi thăm học vấn của ta có liên quan gì đến đến vụ làm ăn mà ngươi nói không. Ta nghĩ ngươi sẽ không ngây thơ đến mức sử dụng học vấn của ta để làm nổi bật tri thức của ngươi, hy vọng ngươi sẽ cho ta một lời giải thích.”
“Không cần gấp gáp, ngươi cứ chậm rãi nói ta biết ngươi muốn biểu đạt cái gì. Bây giờ cách thời gian sơ tán giao thông một khoảng nữa, hơn nữa ta còn là người không bao giờ thiếu kiên nhẫn.”
Gần vua như gần cọp.
Nhìn Tô Bình Nam trước mặt, không hiểu sao Mạnh Hiểu Tuấn lại nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ như vậy.
“Có liên quan.”
Mạnh Hiểu Tuấn mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Thiên phú giỏi biểu đạt khiến cho hắn đè xuống nội tâm khủng hoảng của mình: “Tiên sinh, ngươi có biết quốc gia này có bao nhiêu du học sinh hàng năm không?”
Tô Bình Nam lắc đầu.
“Hàng trăm ngàn.”
Sự tự tin trước đây dường như đã trở lại người Mạnh Hiểu Tuấn vào lúc này. Hắn chậm rãi nói: “Theo thời gian, con số này sẽ ngày càng lớn hơn, và nó sẽ lên đến hàng triệu người.”
“Ta hỏi thăm trình độ học vấn của ngươi là vì muốn ngươi trải nghiệm nhiệt huyết của những sinh viên ôm mơ ước du học đại học đến vùng đất này, ta thật sự không ngờ một đại nhân vật như ngươi còn chưa tốt nghiệp trung học.”
Mạnh Hiểu Tuấn nói, đồng thời còn không quên nịnh bợ Tô Bình Nam một câu.
“Ta tin câu nói này của ngươi.”
Không ai rõ ràng hơn làn sóng du học mai sau bằng Tô Bình Nam. Ở kiếp trước, hắn tận mắt nhìn thấy nỗ lực của những bậc cha mẹ mong con mình hơn người và những sinh viên đại học muốn ra nước ngoài.
“Bây giờ, Hạ quốc không có một tổ chức chuyên nghiệp để phục vụ những người này. Tiên sinh, đây là cơ hội của ngươi. Vốn liếng nhân mạch của ngươi chính là làm ít công to.”
Mạnh Hiểu Tuấn càng nói càng kích động, nhưng mặt ngoài Tô Bình Nam vẫn không hề có chút dao động nào. Điều này khiến cho Mạnh Hiểu Tuấn cảm thấy hơi uể oải. Lòng dạ của người trước mặt quá sâu, hắn nhìn không thấu suy nghĩ của đối phương.
“Ngươi có kế hoạch hay suy nghĩ gì cụ thể không? Ví dụ như bắt tay từ chỗ nào?”
Câu hỏi của Tô Bình Nam lập tức nâng cao tinh thần của Mạnh Hiểu Tuấn. Hắn biết nếu đối phương không có hứng thú thì sẽ không bao giờ hỏi một câu cụ thể như vậy.
“Có.”
Mạnh Hiểu Tuấn tăng tốc độ nói: “Ta có hai người bạn đã thành lập một cơ sở đào tạo tên là Phương Đông Mới ở Hạ quốc. Bọn hắn đã làm rất tốt, nhưng lại thiếu rất nhiều vốn và không có tham vọng lớn. Bước đầu tiên của chúng ta chính là thu mua bọn hắn.”
Hắn nhạy cảm phát hiện ra khi nghe đến ba chữ Phương Đông Mới, sắc mặt của vị Tô tiên sinh lòng dạ sâu đến dọa người kia lại hiện lên vẻ cổ quái.