"Fuck! Đám người phương Đông này đều điên rồi sao? Bọn hắn không sợ chết ư?"
Jim chạy trốn với tốc độ rất nhanh. Hắn mạo hiểm nhảy từ lối thoát hiểm ở tầng năm khách sạn xuống, liều mạng nhảy lên thang sắt bên ngoài tòa nhà cao sáu mét bên cạnh. Hắn còn chưa kịp thở lấy hơi, vừa quay đầu lại đã trông thấy mấy người phương Đông lũ lượt nhảy sang đây không chút do dự.
Khoảng cách gần như vậy, Jim nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong mắt hắn, những người phương Đông có tướng mạo na ná nhau, trên mặt không hề có sự sợ hãi hay do dự, chỉ có mạnh mẽ và hung hãn.
"Đá phải tấm ván sắt rồi."
Đây là ý nghĩ duy nhất vào lúc này của Jim, người đang liều mạng leo lên trên.
Là một người kỳ cựu trong phương diện theo dõi, Jim di chuyển rất nhanh nhẹn, tốc độ leo trèo nhanh, nhưng do trời đông lạnh giá khiến tay của hắn nhanh chóng mất ý thức và tốc độ cũng chậm lại.
Điều này khiến cho hắn mất đi hy vọng trốn thoát cuối cùng. Cú trượt chân lại càng khiến hắn mất hết ý thức, hình ảnh cuối cùng đập vào mắt hắn là nụ cười nhếch mép của một nam nhân châu Á cao lớn dị thường.
…
“Ngươi ngậm miệng là tốt rồi.”
Cùng với những lời lẽ đe dọa, một xấp giấy bạc dày cộp được nhét vào túi của phiên dịch Mạnh Hiểu Tuấn. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một người đàn ông gốc Mỹ Latinh nào đó bị nhét vào thùng xe Dodge ở cuối đoàn xe. Một đồng hương mặc vest đen dùng ngôn ngữ Hạ quốc thân thiết nói với hắn.
Hắn cũng không từ chối, cả người cứ ngây ra đó, vẻ mặt thậm chí còn có chút do dự.
Hắn do dự không phải về việc liệu mình có nên thu tiền hay không, hắn cũng không có can đảm đi khắp nơi rêu rao chuyện đã nhìn thấy hôm nay. Mà là hắn phát hiện người thay đổi vận mệnh của hắn đang ở trong chiếc xe cách hắn chưa đến mười mét.
Suy nghĩ ích kỷ không ngừng xoay vòng trong đầu.
Suy nghĩ và tính khí của con người sẽ thay đổi đáng kể tùy thuộc vào môi trường.
Mạnh Hiểu Tuấn chính là một ví dụ sống.
Khi còn học đại học Thịnh Kinh, hắn vô cùng hào hoa phong nhã, có thể nói là đại gia bạc vạn năm đó. Lúc đó, giấc mộng của hắn chính là thay đổi, thay đổi mọi người xung quanh, từ đó thay đổi thế giới.
Khi đó hắn kiên định cho rằng Hạ quốc không thay đổi được thế giới. Nếu muốn thay đổi thế giới, nhất định phải đến một nơi nào đó.
Tinh Điều quốc.
Vì thế, hắn đến Tinh Điều quốc để thực hiện giấc mộng của mình. Khi đó Mạnh Hiểu Tuấn muốn tin vào cái gọi là giấc mơ Mỹ ở đất nước này, hắn tin rằng mọi người đều bình đẳng trước cơ hội, cho đến khi thực tế tát vào mặt hắn.
Từ việc cho chuột bạch ăn đến rửa bát, hắn mang theo người vợ cũng tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng làm những công việc mà hắn gặp được. Ròng rã bảy năm trời làm việc chăm chỉ, hắn vẫn chẳng làm nên trò trống gì. Tuy nhiên, Mạnh Hiểu Tuấn cũng không lựa chọn về nước, bởi vì hắn không còn mặt mũi trở về.
Khi hắn nói với hai anh em của mình ở sân bay năm chữ “ta tuyệt không quay lại”, hắn đã không có đường lui.
Cách đây không lâu, hắn thông qua một cuộc điện thoại từ trong nước biết rằng, trường luyện thi TOEFL do hai người anh em của hắn điều hành đang một ngày thu đấu vàng. Mặc dù sự ghen ghét khiến hắn phát cuồng, nhưng khi đó hắn cũng chỉ cười nhạt, làm ra vẻ ta ở đây cũng rất tốt, thái độ vô cùng nước chảy mây trôi.
Thật ra nếu không phải nhờ cơ duyên xảo hợp nhận được công việc phiên dịch này, hắn và vợ của hắn rất có thể đã bị đuổi ra khỏi căn phòng âm u ẩm ướt kia, lưu lạc đầu đường rồi.
Công việc phiên dịch rất nhẹ nhàng, bởi vì ông chủ thuê hắn rất ít khi cần hắn. Phần lớn thời gian hắn chỉ ngẩn người trong một căn phòng khách sạn sang trọng mà trước đây hắn chỉ có thể nhìn.
Công việc nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng, nhưng những gì chứng kiến mấy ngày qua đã khiến tam quan của Mạnh Hiểu Tuấn bị chấn động.
Bảy năm chẳng làm nên trò trống gì khiến hắn nghĩ rằng những gì các giáo sư đại học nói là đúng. Hắn cho rằng tất cả những thất bại của mình là do đất nước này đầy sự phân biệt đối xử và không thân thiện với những người da màu khác. Nhưng nam nhân tên Tô Bình Nam thuê hắn đã lật đổ nhận thức của hắn.
Những bữa tiệc rượu với những người nổi tiếng ở New York, cùng với những người tóc vàng cúi đầu nghe theo đã nói cho hắn biết một sự thật đanh thép: ngươi không thành công chỉ bởi vì ngươi không ưu tú.
Vì quá quan tâm đến lương bổng của công việc này, cho nên mấy ngày qua không có việc gì, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng. Hắn hoàn toàn không biết bối cảnh của đồng hương mà mình phục vụ. Cho đến hôm nay, tình huống đột phát khiến cho hắn hiểu ra bối cảnh của ông chủ thuê hắn còn phức tạp hơn hắn đã nghĩ.
Nhưng hắn không để ý.
Đối với Mạnh Hiểu Tuấn, chỉ cần giúp cho hắn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù xuống địa ngục, hắn cũng sẽ không cau mày.
Thu hồi suy nghĩ, Mạnh Hiểu Tuấn bước một bước đầu tiên về phía chiếc xe được bảo vệ sâm nghiêm sẽ thay đổi vận mệnh của hắn.
…
“Nếu như nhằm vào chúng ta, mục đích của bọn hắn chỉ có một.”
Đỗ Văn Hải chỉ tay vào tấm bản đồ New York: “Bọn hắn đang ép chúng ta đi đường số 9.”
Ngón tay Tô Bình Nam xoay điếu xì gà đỏ rực: “Nói tiếp đi.”
“Xét theo cách bọn hắn chặn đường, thực lực của đối phương không nhỏ, hơn nữa toàn bộ kế hoạch đều rất bí mật, cho nên thứ đang chờ chúng ta ở đường số 9 nhất định là một sự kiện lớn.”
“Bây giờ ngươi có cần ta dẫn người đến đường số 9 hay không?”
Sau khi nói xong, gương mặt Đỗ Văn Hải hiện lên sự hung ác: “Ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là ai muốn đụng đến chúng ta.”
“Không cần.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Nội gián bại lộ, đối phương sẽ không ngây ngốc chờ chúng ta đến đó. Về phần là ai? Thiên hạ này không ai có thể làm được chuyện kín không kẽ hở. Cứ điều tra ra là được.”
“Vậy chúng ta trở về?”
Đỗ Văn Hải đưa ra đề nghị của mình.
“Không cần.”
Tô Bình Nam khoát tay từ chối lời đề nghị của hắn: “Lá gan của ta cũng không nhỏ như vậy.”