Từ xưa tiền tài động nhân tâm.
Rốt cuộc cũng có một người có thể sánh ngang địa vị tập đoàn Cẩm Tú xuất hiện, đây cũng là chuyện tốt đối với tất cả mọi người.
Rất nhiều thương nhân tin tức linh thông giống như con cá mập ngửi được mùi máu tươi, bắt đầu chạy về Thiên Hương Lâu. Tuy nhiên, ánh mắt của Dương Khả Khả rất kén chọn, không phải lợi ích to lớn thì hoàn toàn không đả động được nàng.
Điều này lại càng khiến nàng trở nên thần bí. Ngay cả ông chủ Thiên Hương Lâu khi nói chuyện với nàng cũng phải thận trọng, sợ đắc tội nàng.
Tất cả mọi thứ đều là ảo ảnh.
Đây chính là bí mật lớn nhất của Dương Khả Khả có tên thật là Dương Vũ Dương.
Mọi chuyện đều do nam nhân đáng sợ kia bày ra. Cái gì Cẩm Tú chịu thua, cái gì kim chủ bản lãnh thông thiên sau lưng nàng. Tất cả chẳng qua chỉ là nam nhân kia phối hợp diễn với nàng mà thôi.
Mà diễn xuất như vậy đã thành công lừa gạt tất cả mọi người.
Ban đầu, dưới ánh mắt sắc bén của nam nhân kia, Dương Vũ Dương bị ép cũng không biết vì sao hắn lại làm như vậy. Tuy nhiên, bây giờ nàng đã hiểu ra.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
Câu nói này có lẽ không chính xác cho lắm, nhưng mục đích mà người có tâm tư đáng sợ như Tô Bình Nam chính là để tìm ra một số gia hỏa có ý đồ với tập đoàn Cẩm Tú.
Mà nàng đã làm rất thành công.
Có Dương Khả Khả, tập đoàn Cẩm Tú đã nhìn thấy rõ ràng những người ẩn tàng địch ý với tập mình.
Hôm nay, nàng đang chờ một người.
Tô Định Bắc của tập đoàn Cẩm Tú đã gọi cho nàng, nói một cách rất thẳng thắn.
“Ta muốn tất cả thông tin có liên quan đến Tô Chân Đông ở chỗ của ngươi.”
…
Dương Khả Khả nhìn đồng hồ trên tay.
Từ việc hướng dẫn cấp dưới làm mọi việc cho đến việc Dương Khả Khả rời đi, các nhân viên bận rộn trong sảnh không nhận thấy rằng nàng đang tranh thủ thời gian để làm mọi việc.
Nàng thong thả lên xe khởi động, chạy ra đường rồi vô tình hay cố ý bám theo một chiếc xe địa hình Toyota biển số không phải của địa phương đang rẽ phía trước.
Lên đường lúc 9h15', biển số là 7766, đầu dây bên kia đã nói rõ ràng qua điện thoại.
Bảy quẹo tám rẽ, mỗi lần gặp là ở một nơi khác nhau, nhưng lần nào cũng khiến cho Dương Khả Khả cảm thán trước tính cách cẩn thận của nam nhân kia.
“Tất cả những thông tin về người tên Tô Chấn Đông đều nằm ở đây. Không cần phải nói thêm gì nữa.”
Hai chiếc xe dừng lại song song trên cầu vượt. Nữ nhân xuống xe, đưa một xấp tài liệu thật dày cho đối phương.
“Vất vả rồi.”
Cửa sổ phía sau của chiếc xe địa hình Toyota được hạ xuống, Tô Định Bắc rất lịch sự cảm ơn.
“Đi thôi.”
Mặc dù chuyện này không phải diễn ra một lần, nhưng lần nào tim của Dương Khả Khả cũng đập nhanh như cũ, giống như đang làm việc gì xấu không thể tiết lộ ra ngoài.
“Giống thật.”
Dương Khả Khả bước lên xe, lẩm bẩm một câu. Nàng vẫn nhớ vẻ mặt không chút dao động của Tô Bình Nam. Hôm nay, cách nói chuyện của Tô Định Bắc hoàn toàn không khác gì anh trai của nàng.
Đúng là một loại gạo dưỡng trăm loại người.
Nam nhân đáng sợ có một cô em gái cũng đáng sợ không kém, nhưng lại có một anh trai rất bình thường.
…
Một số người trở nên khác biệt khi bọn hắn còn sống. Tô Chấn Đông chính là như thế.
Thời gian đầu, những ngày hạnh phúc của hắn giống như sống trong mơ.
Sở hữu một nhà máy gạch thu nhập hàng trăm nghìn mỗi năm, cưới được nữ nhân trong mộng khiến hắn cảm thấy đời này chết cũng đáng, hắn còn có thể sống như thế nào?
Nhưng ngày tháng trôi qua, hắn dần bắt đầu quen với tất cả những điều này, hắn cũng dần thích cách mọi người tôn trọng hắn, mặc dù Tô Chấn Đông biết rằng tất cả những điều này đều là do em trai hắn tạo nên.
Sự thay đổi ban đầu là vì một bao thuốc lá.
Sau khi có tiền, Dương Quỳnh Ngọc vẫn rất tiết kiệm, tiền tiêu vặt hàng tháng cấp cho hắn chỉ có năm trăm đồng.
Mặc dù ở thời đại này nó đã là một số tiền rất lớn, nhưng dần dần càng ngày càng nhiều kẻ nhàn rỗi vây quanh hắn, số tiền này không còn đủ để hắn chi tiêu nữa.
“Đông ca, người như ngươi…”
Lưu Đại Chủy, một dân chơi đường phố đến từ thị trấn Hắc Thổ nhìn Hoàng Quả Thụ trong tay Tô Chấn Đông, lắc đầu nói: “Thời buổi nào rồi mà ngươi còn hút thứ này? Mất mặt quá.”
Nói xong, hắn đập một bao thuốc lá thơm vào tay Tô Chấn Đông.
Nhận lấy bao thuốc, sắc mặt Tô Chấn Đông hơi ửng đỏ, ngượng ngùng đáp lại một câu.
“Do quen thôi. Trong nhà có rất nhiều loại thuốc lá xịn, nhưng vẫn không quên được cái vị này.”
Hắn đúng là không nói dối nhưng cũng không hoàn toàn nói thật. Tô Bình Nam thường sẽ cho người mang một ít rượu và thuốc lá về nhà, nhưng Tô phụ và Tô mẫu nghèo cả một đời sau khi biết được giá cả, chết sống không nỡ. Theo bọn hắn nghĩ, thuốc lá gì mà từ mấy chục đến mấy trăm đồng một gói thế?
Quá lãng phí! Vì thế, bọn hắn đều cất giữ cẩn thận.
Về phần mở miệng hỏi Tô Bình Nam?
Tô lão đại không có lá gan đó. Tô Bình Nam không bao giờ có kiên nhẫn trước mặt hắn. Hắn sợ bị đánh.
Cũng không còn cách nào, Tô Chấn Đông chỉ còn cách nhìn đống thuốc lá và rượu nổi tiếng chất đống trong kho mà chảy nước miếng, nhưng cũng không dám lén lút lấy ra. Hiện tại mẹ không có việc gì làm, nhìn chằm chằm đống kia còn hơn cả nhìn chằm chằm ổ gà của mình năm đó. Hắn không có cơ hội.
“Cái gì mà quen hay không quen? Có điều kiện như vậy, tại sao ngươi không kiếm một loại tốt hơn mà hút? Trước kia không phải ngươi không biết lái xe sao? Bây giờ ngươi cũng đã biết rồi đấy.”
Lưu Đại Chủy hâm mộ nhìn chiếc Toyota đậu sát ven đường, nhếch miệng cười nói.
“Vậy cũng đúng.”
Có nấc thang, Tô Chấn Đông thoải mái xé gói thuốc, rút một điếu ngậm vào miệng.
Khoan hãy nói, hương vị của thuốc lá Trung Hoa quả thực thơm hơn nhiều so với Hoàng Quả Thụ ba đồng một gói.