“Đông ca, có thể giúp anh em một chuyện không?”
Lưu Đại Chủy nhìn biểu hiện của Tô Chấn Đông, thận trọng thăm dò.
“Chuyện gì?”
Cảm thấy có cửa, tinh thần Lưu Đại Chủy cũng bình tĩnh hơn: “Mấy ngày trước, ta ngứa tay chơi vài ván với Tống Lão Hổ, thiếu người ta không ít tiền. Hôm nay đã đến hạn, ngươi có thể bảo hắn cho ta khất thêm mấy ngày nữa được không?”
“Tống Lão Hổ?”
Gương mặt Tô Chấn Đông hiện lên sự e ngại. Hắn biết người này. Lưu manh có tiếng ở Ô thành, làm người vô cùng hung hãn, lục thân không nhận.
“Ta không quen hắn, ta sợ không giúp được.”
“Cái rắm!”
Lưu Đại Chủy cuống lên. Đối phương đã đánh tiếng nếu hôm nay Lưu Đại Chủy không trả tiền sẽ đến chặt một tay của hắn. Hiện tại, người trước mặt chính là cọng rơm cứu mạng sau cùng của hắn, nói cái gì hắn cũng không buông tha.
“So với nhị gia, Tống Lão Hổ hắn chỉ là cái rắm, hù chết hắn cũng không dám không nể mặt Đông ca ngươi.”
“Không được, không được. Lão nhị không cho ta dùng danh nghĩa của hắn để làm việc. Việc này không làm được đâu.”
Tô Chấn Đông lắc đầu thật mạnh, đồng thời trả lại bao thuốc lá mà mình mới hút có một điếu: “Ta không cần thuốc này đâu…”
“Đừng, đại ca.”
Lưu Đại Chủy cũng không tiếp nhận, ngược lại khẩn cầu: “Ngươi nghe ta nói đi. Thân phận của nhị gia là gì chứ? Tống Lão Hổ có tư cách gặp hắn sao? Hơn nữa, qua mấy ngày, ta trả tiền lại cho hắn thì còn chuyện gì nữa đâu.”
“Đại ca, nếu ngươi đồng ý giúp ta, về sau thuốc lá của ngươi ta bao hết.”
Lưu Đại Chủy nói. Hắn không đợi Tô Chấn Đông trả lời đã chạy vào cửa hàng cách đó không xa. Khi trở ra, trong tay cầm hai bao thuốc lá còn chưa mở.
“Đại ca, ngươi lấy đi.”
Lưu Đại Chủy hào khí vượt mây nhét hai bao thuốc lá vào trong ngực Tô Chấn Đông: “Về sau, việc này là của ta.”
“Ngươi nhớ mấy ngày nữa phải trả người ta đấy nhé.”
Tô Chấn Đông cảm thấy Lưu Đại Chủy nói rất có lý, cuối cùng nhẹ gật đầu.
…
Chuyện giải quyết quá thuận lợi khiến Tô Chấn Đông có chút không dám tin. Bốn năm thanh niên như hung thần ác sát vây quanh Tống Lão Hổ biết được thân phận của hắn, lập tức nở nụ cười tỏa nắng, không những đồng ý không chút do dự, không thu luôn tiền nợ của Lưu Đại Chủy, mà còn mặt dày mày dạn mời Tô Chấn Đông ăn cơm.
Ngày đó, trong tiếng cười lấy lòng của mười mấy người mời rượu, hắn đã say.
Nửa tháng sau, Tô Chấn Đông bước vào văn phòng của người phụ trách cục Khai thác và Địa chất của Ô thành trong tiếng lấy lòng của Tống Lão Hổ.
Lần này, Tống Lão Hổ biếu hắn một chiếc đồng hồ.
Hắn biết loại đồng hồ này, Rolex.
Trị giá ba mươi nghìn.
Tô Chấn Đông từ lúc bắt đầu cho đến về sau đã không thể dừng lại, từ thị trấn Hắc Thổ đến Ô thành, từ Phong thành đến Thiên Đô. Thân phận anh trai của Tô Bình Nam khiến cho hắn không có việc gì là không giải quyết được. Điều này cũng dẫn đến bạn bè bên cạnh hắn cũng càng lúc càng nhiều, cấp bậc cũng càng lúc càng cao.
Cùng lúc đó, người mà hắn thiếu ân tình cũng càng lúc càng nhiều. Ngay lúc này, hắn gặp một nữ hài ở Thiên Đô.
Là một nữ sinh viên khiến cho hắn cảm thấy Dương Quỳnh Ngọc tẻ nhạt, vô vị vô cùng. Nữ hài tên Chu Ngọc, dáng người cao gầy, ăn mặc rất hợp thời trang, mọi thứ đều khác xa với tiểu quả phụ ở nông thôn.
Hắn trầm mê.
Sau khi giúp trả hết chi phí chữa bệnh cho ba của nữ hài cùng với khoản nợ trong nhà, nữ hài đã nằm trong ngực của hắn.
Ngày đó, lần đầu tiên Tô Chấn Đông không về nhà qua đêm.
Sau khi làm việc cật lực cả đêm, hắn không để ý rằng đèn trên tầng cao nhất của tòa nhà cao chót vót vẫn sáng suốt đêm, cũng không nghĩ đến một nữ hài cần tiền khám bệnh cho ba, trong nhà mắc nợ lại có tiền mua quần áo thời trang đến như vậy.
Càng không nghĩ đến thế giới sẽ không bao giờ đơn giản và món nợ ân tình phải được hoàn trả.
…
“Viễn ca, hắn có tìm ngươi nhờ giúp đỡ hay không?”
Tô Định Bắc vẫn im lặng đọc tài liệu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Viễn.
“Từng có một lần.”
Lục Viễn thành thật trả lời. Nhìn Tô Định Bắc giống như một khuôn đúc ra với Tô Bình Nam, không hiểu sao hắn lại có cảm giác giống như Tô Bình Nam đang đứng trước mặt.
“Vậy ngươi hãy nói cho ta nghe, Viễn ca.”
Tô Định Bắc không bộc lộ cảm xúc, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.
“Trước sau hắn tìm ta tổng cộng bốn lần, ta từ chối ba lần, nhưng có một lần vì thể diện không thể không giúp.”
“Cụ thể một chút đi.”
Tô Định Bắc nhìn tên người và một số nội dung cuộc nói chuyện trong tài liệu, lần đầu tiên nàng phát hiện đại ca còn có một mặt khác.
“Hắn tìm ta bốn lần đều là chuyện giúp người ta dọn dẹp. Có một lần hắn gấp quá, cho nên ta mới giúp.”
“Ngươi làm việc này có nói với nhị ca hay không?”
“Không.”
Lục Viễn cúi đầu, chủ động nhận trách nhiệm: “Ta sẽ chịu trách nhiệm việc này.”
“Ngoại trừ ngươi, hắn còn tìm ai nữa không?”
Nhìn vào các mối quan hệ và cuộc trò chuyện trong tư liệu, Tô Định Bắc biết đại ca tuyệt đối không có khả năng chỉ tìm một mình Lục Viễn.
“Người bị làm phiền nhiều nhất chính là Tiểu Trang. Ngươi có thể hỏi Tiểu Trang thì biết.”
“Các ngươi nuông chiều đại ca như vậy, nhị ca sẽ rất tức giận.”
Tô Định Bắc thở dài.
Mặc dù nàng còn trẻ nhưng cũng hiểu được sự khó xử của đám người Lục Viễn. Đám người Lục Viễn trung thành với nhị ca, nhưng trong lòng bọn họ, dù sao Tô Chấn Đông cũng là người Tô gia, nói thế nào cũng là máu mủ tình thâm. Nếu chẳng may bọn hắn xử lý không thỏa đáng, khó tránh khỏi sẽ trở thành đầu đề câu chuyện.
“Viễn ca, tìm mấy người đưa lão đại về thôn Tô Gia. Canh chừng hắn, trước khi nhị ca trở về, hắn không được đi đâu.”
Tô Định Bắc đứng dậy.
Đại ca lặng lẽ gây ra động tĩnh lớn đến như vậy. Hiện tại, có rất nhiều chuyện khiến cho nữ hài cảm thấy có chút kỳ quái. Đại ca tuyệt đối không được phép tiếp tục tung hoành như thế trước khi sự việc được làm rõ hoàn toàn.