“A Ngọc, cái áo này không cần phải nói cũng biết Đông ca mua cho ngươi. Ta hâm mộ ngươi quá.”
Người nói chuyện là Tiêu Quyên có cặp mắt phượng. Nàng cảm thấy rất tò mò với nhân vật Đông ca trong lời đồn. Ngày đó, nàng đã uống rượu với Chu Ngọc và Tô Chấn Đông một lần. Dưới ánh đèn khiêu vũ lờ mờ, cảnh tượng mọi người từ mọi tầng lớp đến nâng cốc chúc mừng vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của nàng.
“Ừm.”
Chu Ngọc cười lớn. Hôm nay, Tô Chấn Đông mãi vẫn không thấy xuất hiện. Điều này khiến cho nàng cảm thấy có chút bất an.
“Đúng rồi, nghe nói em trai của Đông ca còn uy phong hơn cả Đông ca. Ngươi đã từng gặp chưa?”
Tiêu Quyên mang theo hoài nghi khi nói những lời này. Nàng không phải người Thiên Đô. Đây là chủ đề mà người khác nhắc đến, cho đến giờ nàng vẫn không tin.
“Chưa, nhưng Đông ca đã đồng ý nếu có cơ hội sẽ dẫn ta đến gặp.” Chu Ngọc đột nhiên im lặng, sắc mặt có chút căng thẳng đứng im tại chỗ.
Lúc này, Tiêu Quyên mới phát hiện, không biết từ lúc nào, trước mặt mình xuất hiện mấy nam nhân mặc áo vest đen.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Tiêu Quyên vẫn còn sự chất phác của một người miền núi. Nàng bước một bước ngăn trước mặt Chu Ngọc đang rất sợ hãi: “Ta nói cho ngươi biết, đây chính là cổng trường, các ngươi đừng có làm loạn.”
“Đừng hiểu lầm.”
Nam nhân dẫn đầu mỉm cười giải thích một câu. Sau đó quay sang Chu Ngọc, nói: “Giám đốc Tô muốn gặp Chu tiểu thư.”
Vừa nói, nam nhân vừa chỉ vào mấy chiếc ô tô Mercedes-Benz màu đen đậu bên đường.
“Giám đốc Tô? Đông ca?”
Tiêu Quyên thật thà lập tức buông xuống cảnh giác, quay người định năn nỉ Chu Ngọc dẫn mình đi gặp. Chợt, nàng phát hiện sắc mặt Chu Ngọc có chút tái nhợt nhìn rất đáng sợ, thậm chí bờ môi còn run lên.
“Giám đốc Tô?”
Chu Ngọc dùng sức nắm lấy tay Tiêu Quyên, khiến Tiêu Quyên cảm thấy hơi đau.
“Em gái của Đông ca, giám đốc Tô Định Bắc.”
Thái độ nam nhân mặc vest đen hỏi gì đáp nấy từ đầu đến cuối đều là không kiêu ngạo, không tự ti: “Có thể đi chưa?”
“Chúng ta không đi.”
Tiêu Quyên nhìn Chu Ngọc căng thẳng đến mức ngay cả lời cũng không nói hết, cũng không biết dũng khí xuất hiện từ nơi nào, lớn tiếng rống to với đám nam nhân bưu hãn.
“Được thôi.”
Nam nhân không quan trọng nhún vai, gương mặt vẫn là nụ cười khiến Tiêu Quyên rét run: “Nhưng ta cần Chu tiểu thư chính miệng nói cho ta biết.”
“Ta đi.”
Chu Ngọc trả lời khiến Tiêu Quyên giật mình.
Sau khi Chu Ngọc nói xong, liền nắm lấy tay Tiêu Quyên, cảm động nói: “A Quyên, ngươi ngốc quá. Ta không sao đâu. Ta đi một lát rồi về.”
Tiêu Quyên không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Chu Ngọc cùng với đám nam nhân áo đen leo lên một chiếc xe chạy đi. Sau đó, những chiếc xe đằng sau nhanh chóng đuổi theo.
Nàng vẫn không di chuyển. Cho đến khi đèn xe biến mất trong tầm mắt mới chậm rãi mở bàn tay ra.
Một tờ giấy gấp gọn đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng. Đây là thứ mà vừa rồi Chu Ngọc đã lặng lẽ thả vào tay của nàng.
Mở ra.
“Tám giờ tối, không gọi được điện thoại cho ta, báo cảnh sát.”
Nét chữ rất rõ ràng, trang giấy được gấp ngay ngắn, nhìn không giống viết vội.
…
Đây là lần đầu tiên Chu Ngọc gặp người Tô gia ngoại trừ Tô Chấn Đông. Trước đó, Chu Ngọc vẫn luôn tràn ngập tò mò về Tô gia.
Nói một cách nghiêm chỉnh, chính là tràn ngập tò mò với Tô Bình Nam.
Khi Chu Ngọc còn chưa tiếp cận Tô Chấn Đông, nàng đã nghe qua không dưới mấy chục lần cái tên Tô Bình Nam. Các lời đồn đại về hắn cũng nghe không ít.
Đám quan to hiển quý mà nàng bồi rượu đều cẩn thận và kiêng kỵ khi đánh giá Tô Bình Nam khiến nữ nhân cảm thấy chấn kinh. Tuy nhiên, nàng chưa từng nghĩ đến có ngày nàng sẽ gặp được người như vậy, cho đến một ngày.
Sở Hán Văn đến tìm nàng.
Sở Hán Văn, ông chủ của công ty Thiên Nghiệp, bối cảnh thâm hậu, làm người mạnh vì gạo bạo vì tiền, lúc nào cũng cười hì hì.
Hai người là người quen cũ, là khách mối của Chu Ngọc. Sở Hán Văn luôn ra tay hào phóng, đối với nàng cũng không tệ, giúp Chu Ngọc không ít việc.
“Ngươi giúp ta làm một chuyện, nếu thành công ta sẽ cho ngươi một số tiền.”
Chỗ cũ, sau khi vui vẻ, nam nhân ôm lấy Chu Ngọc thỏ thẻ một con số khiến nữ nhân không cách nào từ chối.
“Chuyện gì?”
Chu Ngọc hỏi.
“Lừa một người.”
“Là ai? Số tiền lớn đến vậy sao?”
Chu Ngọc cười khúc khích, tay không quy củ lần xuống: “Ta muốn lấy một nửa trước.”
Sở Hán Văn bắt lấy tay của nàng, vẻ mặt rất chân thành: “Hai mươi phần trăm.”
“Là một lão đầu tử?”
Chu Ngọc mỉm cười. Lão đầu lần trước Sở Hán Văn giới thiệu cho nàng ra tay rất hào phóng. Mặc dù có lúc hữu tâm vô lực, nhưng con số trong tài khoản tăng lên nhanh chóng cũng khiến nàng quên đi chuyện đó.
“Một nam nhân trẻ tuổi rất đẹp trai, tên Tô Chấn Đông.”
Sở Hán Văn cũng không thừa nước đục thả câu: “Ngày mai ta sẽ dẫn hắn đến hát. Ngươi tiếp tục đóng vai nữ nhân đáng thương vì cuộc sống ép buộc phải làm công việc này.”
“Bối cảnh gì? Ta lấy được tiền nhưng không làm, ngươi bỏ được sao?”
Nữ nhân cúi người xuống, bắt đầu ra sức làm việc, ánh mắt vũ mị.
“Không có bối cảnh, chỉ là một nông dân, có một cái lò gạch cũ, tiền kiếm được một năm nuôi ngươi cũng tốn sức.”
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời ngươi nói sao?”
Chu Ngọc trừng mắt nhìn Sở Hán Văn.
“Tuy nhiên, hắn lại có một đứa em trai tên Tô Bình Nam.”
Động tác của nữ nhân dừng lại.
“Sợ rồi sao?”
“Ừm.”
Chu Ngọc vẫn trực tiếp như lúc trước. “Nhưng ta còn sợ nghèo hơn.”