Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 775 - Chương 775. Nhổ Sạch Tận Gốc Sẽ Thuận Tiện Hơn

Chương 775. Nhổ sạch tận gốc sẽ thuận tiện hơn
Chương 775. Nhổ sạch tận gốc sẽ thuận tiện hơn

Sự việc diễn ra rất thuận lợi.

Sau khi Tô Chấn Đông hào khí vượt mây giúp ba dượng khốn nạn của nàng trả hết chi phí y tế, nàng đã từng hối hận trong giây lát khi nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của mẹ mình, nhưng nàng tự nhủ rằng trên đời này chỉ có tiền mới là thật, còn mọi thứ khác đều là khốn nạn, còn nàng là một con điếm kể từ cái ngày ba dượng của nàng uống say bò lên giường của nàng năm mười ba tuổi.

Thời gian kết giao với Tô Chấn Đông càng lâu, nàng càng hiếu kỳ về nhân vật mục tiêu chân chính Tô Bình Nam. Chu Ngọc cho rằng, tuy nói có trăm loại người, nhưng xuất thân cùng một gia đình, cùng một hoàn cảnh, chênh nhau có mấy tuổi nhưng lại chênh lệch nhiều như vậy sao?

Nàng từ trong những lời đồn biết được Tô Bình Nam và nam nhân hiện tại của nàng là hai thái cực khác nhau. Mặc dù Tô Chấn Đông che giấu rất tốt, nhưng Chu Ngọc có thể cảm giác được hắn rất nhát gan và không tự tin.

Cho đến hôm nay, sau khi nhìn thấy Tô Định Bắc trên xe, nàng mới nhận ra rằng, có lẽ đây mới là bộ dáng mà người Tô gia thật sự nên có.

“Ngươi đang căng thẳng?”

Tô Định Bắc quay đầu sang nhìn Chu Ngọc.

“Có một chút.”

Chu Ngọc gật đầu.

“Ta không nói nhiều, ngươi ra giá đi, ta sẽ cho ngươi.”

Tô Định Bắc thản nhiên nói một câu: “Xem ra ngươi cũng chẳng có tình cảm với lão đại.”

Nữ nhân gật đầu: “Kỹ nữ vô tình nhất mà.”

“Ngươi còn thông minh hơn so với ta đã nghĩ.”

Tô Định Bắc nhìn nữ nhân trước mặt: “Có phải ngươi đã đoán trước sẽ có một ngày như vậy?”

“Đúng.”

Chu Ngọc thành thật trả lời: “Cho nên ta sẽ không nói dối, nhưng ta rất cần tiền.”

“Hừ.”

Tô Định Bắc cười lạnh: “Nhưng đôi khi tiền kiếm được cũng vô dụng.”

“Ta biết nhiều hơn ngươi đã nghĩ. Năm trăm ngàn, ta cái gì cũng nói cho ngươi biết. Còn không, một chữ ta cũng không nói.”

Chu Ngọc biết mình đang chơi với lửa, nhưng những lời mà nàng đã luyện tập hàng ngàn lần trong đầu đã cho nàng sự tự tin: “Tin ta đi, nhất định sẽ có thứ có giá trị rất lớn.”

Tô Định Bắc lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

Một hơi hút bảy điếu thuốc.

Dưới lầu ba điếu, trên lầu bốn điếu, nhưng Tô Chấn Đông vẫn rất bực bội.

“Ta ra ngoài một chuyến, mấy phút sau sẽ quay lại.”

Nhìn Dương Quỳnh Ngọc vẫn đi theo bên cạnh, Tô Chấn Đông cố nặn ra một nụ cười: “Đừng nói cho lão tứ biết.”

“Nhưng mà…”

Nàng còn chưa nói xong đã bị Tô Chấn Đông cắt ngang: “Nhớ kỹ, ta mới là nam nhân của ngươi.”

Vội vã mở cửa phòng, Tô Chấn Đông ngây ra.

Một chiếc ô tô quen thuộc đậu trước cửa, biển số màu đen khiến hắn chỉ muốn quay người bỏ chạy về phòng.

“Chấn Đông ca, trùng hợp nhỉ.”

Tô Văn Văn mỉm cười nói: “Ngươi theo ta về thôn Tô Gia một chuyến. Thúc phụ đã đánh tiếng với Định Bắc rồi.”

Tô Chấn Đông lắc đầu: “Ta có việc.”

“Đúng vậy, ta biết ngươi có việc.”

Tô Văn Văn mở cửa xe ra: “Hơn nữa còn là việc không nhỏ.”

Sắc mặt Tô Chấn Đông âm tình bất định, suy tính cả buổi, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn lên xe. Hắn thật sự hơi sợ Tô Văn Văn. Cái tên đầu to này chỉ nghe lời Tô Bình Nam. Khi còn bé, mỗi lần lão nhị đánh hắn, Tô Văn Văn sẽ lao vào hỗ trợ. Những hình ảnh đó vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của hắn.

“Ta đã cho người quét dọn sạch sẽ nhà cũ rồi.”

Tô Văn Văn ngồi bên cạnh, ra hiệu lái xe chạy đi. Nhìn Tô Chấn Đông vẫn còn đang định tìm cớ, giọng điệu Tô Văn Văn lạnh xuống: “Cuối năm, những người ở trong thôn đều nhớ ngươi. Ngươi về quê ở mấy ngày đi.”

“Ta…”

“Ta chỉ nói một lần. Trước khi Nam ca trở về, nếu ngươi rời khỏi thôn Tô Gia nửa bước, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi.”

Tô Văn Văn nghiêm túc nói: “Ta nói được thì làm được.”

Đỗ Cửu đã tỉnh.

Vừa mở mắt, hắn lập tức nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ vui mừng của Đỗ Thạch.

“Nam ca không sao chứ?”

Cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu sau khi phẫu thuật, Đỗ Cửu hỏi bằng giọng nói khàn khàn.

“Ta không sao.”

Chi tiết thể hiện hết thảy. Câu hỏi của Đỗ Cửu khiến cho người có tâm sắt đá như Tô Bình Nam phải cảm động.

“Có tra ra đối phương là ai không?”

Đổ Cửu nói: “Chúng ta phải tăng cường bảo an thôi. Nơi này không phải Thiên Nam, ta và Đỗ Thạch đều không quen dùng súng ống. Chúng ta cần nhân tài tinh thông về phương diện này.”

“Cửu ca, ta đã giúp ngươi bẻ gãy cổ bọn hắn rồi.”

Đỗ Thạch chen vào. Hắn vui vẻ giống như một đứa bé.

Tô Bình Nam ra hiệu Đỗ Cửu nằm xuống: “Đã tra ra rõ ràng. Đối phương là một người quen biết cũ. Ta có nắm chắc, ngươi cứ dưỡng thương cho thật tốt.”

“Nhất định phải cẩn thận gấp bội, Nam ca.”

Đỗ Cửu nhìn thoáng qua Đỗ Thạch không tim không phổi, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó hắn quay đầu lại, trịnh trọng đề nghị với Tô Bình Nam.

“Muốn leo lên đỉnh núi, nhất định sẽ khó tránh khỏi sẽ có lúc vấp cỏ dại dưới chân. Nhổ sạch tận gốc sẽ thuận tiện hơn.”

Tô Bình Nam nói một câu hai nghĩa, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Đỗ Cửu: “Ngươi không sao, ta vui lắm, thật sự rất vui.”

Dường như nam nhân có chút động dung. Để che giấu tâm trạng của mình, hắn không nói gì thêm, chỉ quay người bước ra ngoài.

Một lát sau, Đỗ Cửu nghe được tiếng cười to của Tô Bình Nam ngoài hành lang. Đỗ Cửu có thể nghe ra được tâm trạng vui sướng của hắn. Hắn nhếch miệng một cái, sau đó ngủ thiếp đi.

Tô Bình Nam đột nhiên cười to như vậy, nhất thời mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung vào hắn. Trong lòng rất nhiều người, lão đại của bọn hắn luôn vui buồn không lộ, trầm ổn như núi. Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy Tô Bình Nam vui vẻ như thế.

Hết chương 775.
Bình Luận (0)
Comment