Câu lạc bộ HB
Bùn đất và nước thải chảy đầy trước cửa, nhưng thực ra nơi này lại là nơi an toàn nhất toàn khu 9 phía Nam. Mấy năm gần đây không hề xảy ra các loại tội ác như nổ súng, cướp của, trộm cắp ở đây.
Lý do rất đơn giản, đây là tổng bộ của Finn tiên sinh, người có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với khu 9.
Bốn chiếc ô tô dừng lại ở một điểm mù cách câu lạc bộ ba mươi mét lúc 11h15'.
Chín người bước xuống, tất cả đều có khuôn mặt phương Đông, người dẫn đầu là một nữ nhân.
Bước chân của Mộ Dung Thanh Thanh rất nhẹ, đám người Để Diệu Dương cũng yên lặng đi theo sau lưng nàng. Bọn hắn đang chậm rãi đi về phía lối thoát hiểm bên phải câu lạc bộ dọc theo góc đường khuất không dễ tìm.
Câu lạc bộ HB là ngôi nhà cũ từ hai mươi năm trước. Điều này đã mang đến cho bọn hắn một cơ hội.
“Đi lối thoát hiểm.”
Lan can lạnh lẽo làm bằng sắt không ngăn cản được sự linh hoạt của Mộ Dung Thanh Thanh. Nàng giống như một con báo, nhẹ nhàng xoay người một cái đã đứng ngay góc rẽ cầu thang.
Cửa hông lầu ba khép hờ, Để Diệu Dương mỉm cười: “Mấy cánh cửa rệu rã này không đáng kể.”
Mộ Dung Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: “Chủ quan sao? Cái giá để mở cánh cửa này là ba mươi căn nhà mặt tiền ở Hải Châu.”
Câu nói này làm cho tất cả mọi người đều im lặng.
“Hãy dùng dao, đừng đùa với lửa trừ khi thật cần thiết.”
Lúc này, Mộ Dung Thanh Thanh khôi phục lại phong thái từng là đại tỷ của Hải Đông Thanh. Sau khi dặn dò một câu, nàng dùng ngón chân gõ gõ cửa sắt, đồng thời lăn người lách vào.
…
Hãi hùng khiếp vía.
Cảm giác này đã lởn vởn trong tâm trí Ninh Tiểu Ninh kể từ khi Guy và những người khác đột nhiên mất liên lạc, điều này cũng khiến nữ nhân trở nên cáu kỉnh, dễ tức giận hơn.
Nàng trở nên cẩn thận hơn.
Khi nàng nghe được người bên dưới phát hiện có những người lạ mặt xuất hiện ngày càng nhiều tại khách sạn mà nàng đang ở, nàng đã chạy trốn đến nơi này trước tiên.
Finn rất nghe lời. Hắn đang cần gấp quyền đại lý của tập đoàn Sienna, hơn nữa ở đây hắn có quyền kiểm soát tuyệt đối, có thể đảm bảo an toàn cho nàng ở mức độ cao nhất.
Tiếng động lạ ngoài cửa khiến Ninh Tiểu Ninh chưa ngủ lập tức cảnh giác.
Nàng đứng dậy, bật đèn bàn, mở ngăn kéo, tay trái cầm một khẩu súng lục nhỏ. Mỗi lần như vậy, nàng sẽ vô cùng căm ghét người đàn ông ở Thiên Nam đó.
Chính hắn đã khiến nàng mất đi quyền cầm súng tay phải.
“Who?”
Âm thanh của nữ nhân không lớn, nhưng khẩu súng lục trong tay trái của nàng đã lặng lẽ mở chốt.
Cánh cửa đột nhiên bị đạp ra, tiếng nhạc xập xình từ phía dưới lập tức lọt vào màng nhĩ của nàng. Còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen đã lao thẳng vào người nàng.
Ninh Tiểu Ninh không chút do dự bóp cò vào bóng đen, một loạt tiếng súng giòn giã vang vọng khắp tầng lầu.
Dưới ánh đèn bàn ấm áp, lúc này nữ nhân mới biết được âm thanh khò khè phát ra từ một lỗ thủng bằng miệng một đứa bé trên cổ cận vệ bị cắt khí quản của nàng.
Dường như tính mạng của người đàn ông cường tráng này đã bị một lỗ nhỏ như vậy cướp đi. Ninh Tiểu Ninh dùng hai tay cố gắng đẩy xác chết đang đè lên người mình ra, lúc này một gương mặt nữ nhân phương Đông đánh tới.
Đối phương không nói lời nào vô nghĩa, dứt khoát đến đáng sợ. Tay trái nữ nhân tinh xảo kéo khăn choàng cổ của nàng một cái, khiến cái cổ xinh đẹp của nàng bại lộ trong không khí, sau đó tay phải vung đến.
Sau đó buông tay, mở cửa sổ nhảy xuống. Toàn bộ quá trình Mộ Dung Thanh Thanh không phát ra một tiếng động nào, lạnh lùng như cơn gió lạnh mùa đông.
Hai tay Ninh Tiểu Ngưng không ngăn được máu phun ra từ động mạch chủ đã bị cắt đứt hoàn toàn. Mặc dù nàng đã dùng hết sức lực nhưng dòng máu đỏ sẫm vẫn không ngừng tuôn ra từ kẽ tay.
Sức lực toàn thân đang dần biến mất, Ninh Tiểu Ninh làm như không thấy đám lão quỷ lo lắng chạy vào. Ký ức sau cùng của nàng chính là gương mặt tuấn tú lãnh đạm với cổ áo có thêu hình ba con rồng đen chướng mắt.
“Cẩm Tú.”
Trước vẻ mặt lo lắng của Finn, Ninh Tiểu Ninh khàn giọng thốt ra hai chữ Hạ quốc, sau đó toàn thân co quắp vài cái, rồi không còn động tĩnh gì nữa...
Máu phun ra khiến câu cuối cùng của Ninh Tiểu Ninh trở nên rất mơ hồ, hơn nữa nàng lại nói ngôn ngữ Hạ quốc, cho nên đám người Finn nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.
“Chúng ta gặp rắc rối rồi.”
Sắc mặt Finn u ám buông thi thể không còn sinh khí kia ra: “Lần này gặp phiền phức lớn rồi. Đây đã là lần thứ ba tẩy trà.”
Nam nhân vẫn thái độ không bận tâm như cũ, nhưng tên đại ngốc đằng sau hắn lại không che giấu được sự lo lắng.
…
Trình Niệm Niệm phát hiện một sự khác biệt rất nhỏ của nam nhân so với ngày thường.
Mặc dù động tác của hắn vẫn trầm ổn như mọi khi, sắc mặt cũng vô cùng bình tĩnh nhưng tần suất uống trà của hắn rõ ràng nhanh hơn trước gấp mấy lần.
“Còn có việc có thể làm khó hắn sao?”
Không biết vì sao, nam nhân trước mặt mang đến cho Trình Niệm Niệm một cảm giác không gì làm không được. Trong lúc nữ hài bắt đầu suy đoán lung tung, điện thoại đột nhiên vang lên. Trình Niệm Niệm vểnh tai cố gắng lắng nghe.
“Hết thảy đều thuận lợi.”
Thính lực của nàng rất tốt, nghe được một giọng nữ trầm thấp nói ngắn gọn vài chữ rồi cúp điện thoại.
Nam nhân cúp điện thoại, gương mặt lộ ra nụ cười khó có được.
Nữ nhân nhìn thấy rất rõ ràng nụ cười chỉ lóe lên chưa đến một giây, Tô Bình Nam đã khôi phục lại biểu hiện như cũ.
“Đừng quá mệt mỏi, ngươi đã đủ thành công rồi.”
Trình Niệm Niệm đột nhiên không biết lấy dũng khí từ đâu ra, nói một câu còn khiến mình kinh ngạc.
Tô Bình Nam lắc đầu hỏi: “Ngươi thấy ta rất mệt mỏi sao?”
“Ta, ta không biết.”
Nói xong một câu, dũng khí của Trình Niệm Niệm lập tức biến mất, lắp bắp trả lời.
Đột nhiên nàng không khỏi ảo não. Tại sao nàng luôn để mình mất mặt trước mặt nam nhân này. Hắn cũng không phải hổ, không biết nàng sợ cái gì nữa.
Không có tiền đồ.