Nam nhân vẫn lạnh lùng như trước. Nhìn thấy nàng co quắp, hắn chỉ ồ một tiếng rồi không nói gì nữa, chậm rãi uống nốt số trà còn lại trong ly, sau đó đặt xuống rồi đứng dậy bước ra ngoài. Toàn bộ quá trình, hắn không nhìn Trình Niệm Niệm một lần. Chỉ khi mở cửa, hắn bỗng nhiên khoát tay với nàng: “Cảm ơn trà của ngươi, hẹn gặp lại.”
“Gặp, gặp lại.”
Trình Niệm Niệm sắc mặt đỏ bừng ngay cả suy nghĩ muốn giết mình cũng có. Nàng hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Tại sao nàng lại biến thành người cà lăm như thế? Đúng là mất mặt quá đi.
Trong quá trình cánh cửa đóng lại, ánh mắt Trình Niệm Niệm tham lam nhìn theo bóng lưng nam nhân, nhìn thấy đám người ngoài cửa khom người cúi đầu trước hắn, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của nàng.
“Thật ra ta biết ngươi rất mệt.”
Không còn ai trong phòng, nữ nhân tự nói một mình: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi mỉm cười.”
Nàng nhớ rất rõ một câu trong quyển sách mà nàng rất thích. Nàng vẫn luôn tán thành câu nói đó.
Một nụ cười thực sự chỉ kéo dài trong chốc lát, phần còn lại chỉ là để lộ hàm răng mà thôi.
“Cố lên, Trình Niệm Niệm. Lần sau ngươi nhất định phải cố lên, tranh thủ nói được hai ba câu với hắn.”
Nữ hài làm ra động tác nắm tay ngây thơ, có vẻ hơi đáng yêu.
…
“Xin chào, Trình tiểu thư.”
Nàng thay quần áo xong, cũng giống như những ngày trước, vội vàng bước ra cửa. Một nam nhân tóc vàng cổ áo dựng thẳng gọi nàng lại.
“Chuyện gì thế?”
Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ. Trước giờ chưa từng có chuyện này xảy ra.
“Cảm ơn mấy ngày nay ngươi đã phục vụ. Đây là thù lao của ngươi.”
Nam nhân đưa qua một phong bì căng phồng khiến nữ nhân cảm thấy có chút mờ mịt.
“Có khi nào nhầm hay không? Nhiều quá rồi…”
Nữ nhân giật mình, cuống quýt khoát tay từ chối.
“Không nhiều đâu.”
Nam nhân tóc vàng mỉm cười nói: “Đây là số tiền mà Tô tiên sinh đã quyết. Hắn rất hài lòng đối với sự phục vụ của ngươi.”
Nam nhân vừa nói vừa vẫy tay ra ngoài, một chiếc Dodge dừng ở cửa.
“Lúc này ngươi mang nhiều tiền mặt ra ngoài như vậy rất không an toàn. Cho nên, chúng ta sẽ đưa ngươi về.”
“A, đúng rồi, chờ một chút.”
Nữ hài mơ mơ màng màng lên xe. Nghe nam nhân tóc vàng nói, nàng không khỏi căng thẳng hẳn lên, nhưng vẫn đưa phong bì ra: “Ta biết là nhầm rồi.”
Nam nhân tóc vàng bị động tác này của nàng làm cho buồn cười. Hắn khoát tay nói: “Ngươi hiểu lầm rồi. Số tiền đó là của ngươi, nữ sĩ.”
Động tác nữ hài thu hồi phong bì nhanh đến mức thậm chí nam nhân tóc vàng còn không nhìn thấy rõ ràng.
“Ta muốn thông báo cho ngươi biết, lần sau ngươi không cần đến nữa.”
Nam nhân dường như nói cái gì đó nhưng đầu óc Trình Niệm Niệm bỗng nhiên trở nên trống rỗng. Bây giờ nàng chỉ có một suy nghĩ.
Sau này, nàng mãi mãi không còn nhìn thấy nam nhân kia.
“Vì sao?”
Nàng không nhịn được liền hỏi: “Hắn không thích trà của ta pha à? Tại sao lại sa thải ta?”
“Nữ sĩ, ngươi hiểu lầm rồi. Tô tiên sinh chuẩn bị đi, phòng cũng sẽ đóng lại. Cho nên, chúng ta tạm thời không cần ngươi, đơn giản như vậy thôi.”
“Thậm chí ta còn chưa biết tên của hắn.”
Nữ nhân nói: “Ta chỉ biết hắn họ Tô mà thôi.”
Nữ nhân nắm lấy cửa xe, bởi vì dùng sức mà bàn tay trở nên trắng bệch. Ngay khi ô tô khởi động, nàng giống như hạ quyết tâm, dùng sức đẩy cửa xe nhảy xuống.
“Tiên sinh.”
Quán tính của chiếc xe khiến nàng lảo đảo nhưng nàng vẫn không quan tâm, lớn tiếng gào thét.
Tiếng phanh gấp khiến nam nhân tóc vàng dừng lại. Hắn nhìn nữ nhân tóc vàng có chút chật vật, ngạc nhiên hỏi: “Còn có chuyện gì nữa sao, nữ sĩ?”
Nàng thở phì phò, chắp tay trước ngực cầu khẩn: “Tiên sinh, ngươi có thể nói cho ta biết tên đầy đủ của Tô tiên sinh hay không? Ta muốn biết tên của hắn.”
Gương mặt Trình Niệm Niệm tràn đầy kiên định. Nàng biết rất rõ, sau khi nàng rời đi rồi, nàng cũng không có dũng khí quay lại nơi này.
Nữ nhân tên Apennine trong McDonald's đã phổ cập kiến thức cho nàng về bối cảnh đen tối của nơi này. Lá gan không lớn khiến cho nàng nhấc lên dũng khí sau cùng.
Nàng chỉ cần biết tên nam nhân kia.
Nam nhân tóc vàng im lặng mười mấy giây, nhìn ánh mắt cầu khẩn của nữ hài, hắn đáp: “Tô Bình Nam tiên sinh.”
“Cảm ơn ngươi.”
Trình Niệm Niệm vui mừng nói. Sau khi cung kính khom người biểu thị sự cảm ơn, nàng nhanh chân bước vào trong xe.
…
“Ngươi xảy ra chuyện gì rồi à?”
Dương Hồng thuê cùng nhà với Trình Niệm Niệm mở cửa, nhìn thấy Trình Niệm Niệm thất hồn lạc phách, không khỏi bị dọa, lập tức nhìn đối phương từ trên xuống dưới một lần mới cảm thấy yên tâm.
Quần áo sạch sẽ, cũng không có vết bẩn, hẳn không gặp mấy chuyện cưỡng hiếp nào đó.
“Làm ta sợ muốn chết, ngươi nói chuyện đi.”
Dương Hồng giúp Trình Niệm Niệm tháo túi xách xuống, rót cho nàng một ly nước nóng.
“Ta bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, thật sự khó chịu.”
Hốc mắt Trình Niệm Niệm bỗng nhiên ửng đỏ, giọng điệu trầm thấp: “Nhưng ta lại không biết vì sao?”
…
“Tiên sinh, muộn như vậy còn gọi điện thoại cho ngươi, nhưng ta muốn ngươi biết trước tin tức này.”
Tại một trang viên trong một thung lũng ở ngoại ô Mexico City, chuông điện thoại đột ngột reo lên, Guzman nhanh chóng bắt máy.
“Nói đi.”
Joaquin Guzman trầm giọng đáp.
“Ninh nữ sĩ chết rồi, chết trong đại bản doanh của tên Finn ở Chicago.”
“Ai làm?”
Joaquin Guzman khựng lại vài giây, giọng điệu có vẻ hơi đanh thép. Những ai quen biết đều biết đây là điềm báo trước cơn giận dữ của bạo chúa Mexico có biệt danh Shorty.
“Ta không biết, thưa tiên sinh, chúng ta đang cố gắng điều tra.”
Âm thanh đầu dây bên kia trở nên cực kỳ thận trọng: “Chúng ta đã có chút manh mối.”
“Finn có vấn đề gì hay không?”
Joaquin Guzman hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận.
“Cũng không rõ, nhưng không có khả năng. Hắn cũng không ngốc như vậy.”
“Nhưng không phải Ninh chết trên địa bàn của hắn sao? Hắn cần phải chịu một nửa trách nhiệm. Ta đột nhiên nhớ người bạn cũ Johnny của mình, ít nhất thì điều đó sẽ không xảy ra nếu hắn vẫn còn sống.”