Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 781 - Chương 781: Đánh Chết Tên Khốn Này Đi.

Chương 781: Đánh chết tên khốn này đi. Chương 781: Đánh chết tên khốn này đi.

“Ta biết phải làm thế nào, nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta với những người ở Chicago. Đám người trong Liên Hợp Hội sẽ thừa dịp…”

“Ngươi đang từ chối ta? Gary thân mến, hay ngươi nghĩ rằng ngươi có thể dạy ta cách làm việc?”

Giọng nói của Joaquin Guzman trở nên sắc bén hơn.

“Ta vĩnh viễn là thuộc hạ trung thành nhất của ngươi. Hãy chờ tin tức của ta, thưa tiên sinh.”

“Mang thi thể của Ninh về, đi tuyến số 3. Nếu Palma hỏi, cứ bảo là ta nói. Ta muốn tổ chức tang lễ đầy đủ cho Ninh.”

“Hết thảy nghe theo lệnh của ngươi.”

“Ta chờ tin tức tốt của ngươi.”

Joaquin Guzman cúp điện thoại.

Hai ngày sau, Finn bị đánh chết trong quán bar của chính mình và bị bắn mười ba phát. Một tuần sau, đôi tai dài graffiti trên logo của hắn biến mất, thay vào đó là ngôi sao sáu cánh của quảng trường.

Cùng lúc đó, cửa hàng Nike bên cạnh công viên Merrell, còn được gọi là công viên mưu sát chính thức khai trương. Trước sự ngạc nhiên của nhiều người, nhân viên của cửa hàng đều là nữ và da đen.

Trong đám người, Lý Thiên Cẩu theo bản năng cơ thể lắc một cái. Chỉ trong nháy mắt, cây súng trường cũ rích đã nằm trong tay hắn. Đồng thời, ngón tay của hắn cũng nằm ngay trên cò súng.

Toàn bộ động tác đều được thực hiện trong một lần, hoàn mỹ, tiêu chuẩn như sách giáo khoa của quân đội. Nếu đại đội trưởng cũ của Lý Thiên Cẩu ở đây, hắn nhất định sẽ vỗ tay phấn khích.

Chỉ cần có súng trong tay, trong nháy mắt cảm xúc sợ hãi, hoang mang, thậm chí dao động đều bị xóa sạch. Lúc này hắn là vua, chứ không phải lính biệt kích còng lưng què một chân.

Nhưng ngón tay hắn dừng lại.

Nơi này không phải chiến trường, đám người đen kịt vây quanh hắn không phải kẻ địch, mà là đồng hương. Kẻ đang chĩa súng vào hắn bây giờ chính là lão hàng xóm từng cho hắn một con cừu non. Hắn còn nhớ rõ nụ cười của lão nhân khi xoa đầu con trai của hắn.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn như đao khắc của Trương lão đầu cùng với thân hình gầy guộc của ông lão khiến hắn vô cớ nhớ đến người ba đã khuất của mình. Đúng vậy, ba của hắn cũng gầy yếu như thế, và hắn cũng có một khuôn mặt bị cuộc đời vùi dập.

Hắn không xuống tay được không có nghĩa người khác sẽ mềm lòng.

Trong lúc hắn đang do dự, quyền cước, lên gối, đá, thậm chí là sắt đếm không hết đã đập xuống.

Tay cầm súng của hắn đã bị Hoa tẩu tử thường xuyên đến nhà tặng sủi cảo cắn chặt. Miệng của nữ nhân còn dính máu của Lý Thiên Cẩu, phối hợp với lớp phấn trắng rẻ tiền bôi trên mặt, nhìn qua khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

"Bọn họ không dám đánh chết hắn đâu, nhưng như vậy là đủ.”

Vừa nói, Khổng lão tam vừa gật đầu với Khổng lão đại, từ cái rương sau xe rút ra một con dao mổ heo.

Dao rất sắc bén, sáng đến mức có thể phản chiếu gương mặt dữ tợn của hắn. Sau đó, hắn tách đám đông ra, đi về phía người đang bị nắm tóc nhấn xuống đất.

“Hình như trên tivi nói rằng nếu ngươi chọc vào và xoay nó, người sẽ không sống được.”

Khổng lão tam vừa nghĩ vừa hung hăng vung vẩy hung khí trong tay.

Màu đỏ sậm bắt đầu tràn ngập trong đất tuyết.

Thời gian quay lại nửa tiếng trước đó.

Ngươi chặn con đường phát tài của người khác, người ta chặn đường sống của ngươi.

Lý Thiên Cẩu hiểu câu nói này, đồng thời cũng biết ba anh em Khổng gia hung hãn sẽ không nhịn được mà xuống tay với hắn. Cho nên hắn rất cẩn thận. Tuy nhiên, hắn không ngờ đối phương lại dùng phương thức này.

“Tại sao ngươi lại là loại người như thế?”

Trương lão đầu khí thế hung hăng ngăn Lý Thiên Cẩu đang định mua gói mì ăn đỡ đói ở cửa hàng, đi theo đằng sau là một đám người.

“Có chuyện gì vậy, Trương thúc?”

Lý Thiên Cẩu nhìn gương mặt vặn vẹo của đối phương, cố gắng mỉm cười.

“Có chuyện gì là có chuyện gì? Ngươi nói đi, vì sao tiền của ta lại nằm trong nhà của ngươi?”

Trương lão đầu dùng cánh tay gầy như que củi của mình quơ một cái túi nhìn không ra là túi tiền: “Tiền bên trong đâu? Cái tên trời đánh này, ngươi giấu ba trăm tệ bên trong đi đâu rồi?”

“Ngươi nói cái gì vậy?”

Lý Thiên Cẩu tức giận hỏi: “Ta trộm đồ của ngươi hồi nào?”

“Còn không phải sao? Con của ta trèo tường trông thấy ngươi ném túi tiền.” Một nam nhân trung niên khác gầm thét: “Đánh chết cái tên khốn kiếp ngươi. Ta nói không biết tại sao mấy ngày nay lại thường xuyên mất đồ? Ngươi không có ăn trộm tiền, thế tiền đâu ngươi mua gạo và mì chứ?”

Câu nói này khiến Lý Thiên Cẩu cảm thấy buồn cười.

Nơi này vắng vẻ, mua đồ rất khó. Nhưng bởi vì tất cả mọi người đều xa lánh, ngay cả bán đồ dùng hàng ngày cho hắn cũng gấp năm lần giá người khác. Để cho A Di và Oa oa được ăn no, thậm chí hân đã tiêu hết tích lũy trong nhà.

Bây giờ lại thành lý do ăn cắp.

Lý Thiên Cẩu lách qua Trương lão đầu đang ngăn trước mặt, nhưng hành động này giống như ném tàn lửa vào trong đống thuốc nổ, khiến cho tình huống trở nên không khống chế được.

“Đánh chết tên khốn này đi.”

Một nam nhân trung niên tát Lý Thiên Cẩu một cái. Theo hành động của hắn, đám người đằng sau bao phủ Lý Thiên Cẩu lại.

Lão Di Lặc hút một điếu thuốc, ngồi xổm nửa người trong góc, yên lặng nhìn bi kịch trước mặt.

“Đây chính là mệnh.”

Thật lâu sau, lão Di Lặc nhìn đám người vẫn điên cuồng và Lý Thiên Cẩu dần dần không còn động tĩnh, không khỏi lắc đầu, bỏ danh thiếp định giao cho Lý Thiên Cẩu vào túi, quay người rời đi.

Không ai biết tại sao người này không chết.

Tại sao lại không chết? Làm sao có thể không chết? Hắn không những không chết, mà còn có thể phát ra sức chiến đấu kinh người như vậy?

Đây là câu hỏi của tất cả mọi người sau vụ án giết người hàng loạt.

Bình Luận (0)
Comment